Chương 30: Ảnh hưởng của trùng động

Trong lòng cậu bắt đầu bội phục chính mình, quả nhiên bản thân vẫn rất biết cách dẫn dắt con trai thành lập lòng tin đối với tương lai một lần nữa, cha mẹ quả nhiên là giáo viên tốt nhất của con cái, dưới sự giáo dục của mình, không phải tất cả mọi chuyện sẽ bắt đầu tốt lên sao, quá hoàn mỹ.

Giản Thành Hi nắm lấy tay đứa nhỏ, ngọt ngào từ ái mỉm cười nói: “Chờ sau này Tiểu Trầm có kỹ thuật khoa học cùng cơ giáp tốt hơn, thì con sẽ đi làm cái gì nhỉ?”

Có phải sẽ nghênh đón tương lai tốt đẹp hơn không?

Nhất định là sẽ có một tiền đồ tươi sáng rực rỡ!

Lệ Trầm chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia bình tĩnh lạ thường, đây là lần đầu tiên, cậu bé nhìn Giản Thành Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn có chút cau có kia dường như hơi nhếch khóe miệng lên, nhưng dưới ánh trăng trắng sáng, không hiểu sao lại làm cho lưng người ta lạnh như băng: “Báo thù.”

“...”

Giản Thành Hi chớp chớp mắt.

Hả?

Này, này hình như có chỗ nào đó không đúng!

Buổi tối, Giản Thành Hi trò chuyện cùng đứa nhỏ xong thì về tới phòng ngủ.

Ban đêm cậu ngủ cũng không được an ổn lắm.

Bên ngoài bỗng nhiên xẹt qua tiếng sấm nổ vang, một tia chớp cắt ngang bầu trời, phát ra tiếng nổ vang thật lớn, có một loại cảm giác mây đen áp đỉnh, cuồng phong bên ngoài cuốn cát bay, ngay cả ngôi nhà trên cây của bọn họ cũng giống như đang lay động theo.

Giản Thành Hi đang ngủ lập tức tỉnh lại, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút hoảng hốt nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hệ thống trả lời: [Thời tiết xấu]

Vừa lúc đó, trên cổ tay Giản Thành Hi, vòng tay trí não mà mỗi một công dân của đế quốc đều có cũng vang lên.

[Xin chào các công dân của đế quốc, đêm nay do ảnh hưởng của một trùng động không biết tên, bầu khí quyển xuất hiện thay đổi, buổi tối có khả năng sẽ xuất hiện thời tiết cực đoan, khi đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm, các cư dân của Thiên Không Thành hãy làm tốt biện pháp phòng hộ, các cư dân của Địa Hạ Thành xin hãy ở trong phòng của mình không nên ra ngoài, tránh cho gặp phải nguy hiểm.]

Giản Thành Hi xem xong tin tức, mở miệng nói: “Động trùng? Là sắp có chiến tranh sao?”

Hệ thống bắt đầu nhắc nhở nói: [Kiểm tra đo lường được giá trị an toàn tính mạng của ký chủ đã giảm xuống tới 10%, xin anh chú ý tự bảo vệ bản thân]

Giản Thành Hi bị dọa nhảy dựng lên: “Không phải chứ, đây là thứ quỷ quái gì vậy, cậu còn có chức năng này sao, tôi sẽ gặp phải nguy hiểm gì, chẳng lẽ thật sự sắp xảy ra chiến tranh?”

Hệ thống không nói chuyện nữa.

Thứ đồ chơi này luôn yên lặng vào thời khắc mấu chốt.

Giản Thành Hi tức giận không thôi, nhưng rất nhanh, cậu lại nghĩ đến, nếu như mình không an toàn, nếu như thực sự gặp phải chiến tranh gì đó, vậy con của mình cũng sẽ gặp nguy hiểm, bên ngoài tiếng sấm nổ vang cũng không biết hai đứa trẻ kia có sợ hay không.

Cậu mang giày đi ra khỏi phòng, Giản Thành Hi đi tới phòng bọn nhỏ.

Sau khi đẩy cửa phòng ra, trong phòng rất yên tĩnh.

Giản Thành Hi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau khi đi vào lại thấy được một cục nhỏ căng phồng lên ở trên giường, nếu như nhìn kỹ, hình như còn có thể thấy được nó đang run rẩy nhè nhẹ.

Ầm ầm!

Bên ngoài lại xẹt qua một tia chớp.

Tiếng sấm chớp rất lớn, giống như muốn xé rách màn đêm, mưa to tầm tã rơi xuống, toàn bộ nhà cây giống như đang lung lay lắc lư ở trong mưa gió, phát ra những tiếng kẽo kẹt, nghe đặc biệt dọa người.

Giản Thành Hi đi tới bên giường Lệ Tỏa Tỏa, cậu ngồi xuống, đưa tay chậm rãi đặt lên chăn, thấp giọng mở miệng: “Tỏa Tỏa?”

Trong chăn dường như đã ngừng run rẩy.

Giọng của Giản Thành Hi rất dịu dàng, vỗ vỗ thân hình nhỏ bé của đứa bé nói: “Ba ở đây, không sợ.”

Đầu tiên là vài giây im lặng.

Trong tiếng sấm nổ vang, cái chăn được vén lên một góc nhỏ, lộ ra đôi mắt sáng ngời của cô bé, hốc mắt cô bé vẫn còn đỏ bừng và ngập hơi nước, cô bé mạnh mẽ đứng dậy nhào vào trong lòng Giản Thành Hi: “Ba?”