Chương 34: Công chúa Bạch Tuyết

Sự im lặng của hai đứa trẻ khiến Giản Thành Hi ý thức được, nói không chừng hai đứa trẻ nhìn thấy ảnh chụp sẽ tức cảnh sinh tình với người cha đã chết của mình.

Sau khi ý thức được chuyện không ổn, Giản Thành Hi lập tức cất ảnh đi, cậu ho nhẹ một tiếng nói: “Quên đi, ba con cũng không phải loại người thích ganh đua, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, thật ra ba cũng không để ý lắm.”

Vừa nói, vừa đặt ảnh chụp xuống đáy rương, còn ấn ấn.

Lệ Trầm và Lệ Tỏa Tỏa: “...”

Ba ba quả nhiên rất để ý.

Giản Thành Hi nhìn trời mưa to bên ngoài, sấm sét đan xen, trong lòng cậu không khỏi có thêm vài phần lo lắng, cũng là lần đầu tiên cậu có một loại cảm giác chân thật rằng bản thân đang thật sự sống ở một tinh cầu có chiến tranh không hòa bình, cậu mạo hiểm trong bóng tối chạy xuống lầu, đổ nước trong chậu, sau đó lại chạy trở về, giường trong phòng ngủ của cậu lớn hơn phòng của hai đứa trẻ một chút, nằm ba người cũng đủ.

Đêm giông bão giằng xé, hầu như không ai có thể ngủ được.

Cậu ngồi xuống giường, động tác dịu dàng giúp đứa nhỏ nhét góc chăn: “Có phải tiếng mưa và tiếng sấm bên ngoài quá lớn nên làm các con hơi sợ không?”

Lệ Trầm bình tĩnh mở mắt nhìn cậu: “Không phải.”

Giản Thành Hi nhìn khuôn mặt trắng nõn gầy yếu của cậu bé, nghĩ đứa nhỏ này thật mạnh miệng, làm gì có đứa bé nào không sợ chứ, nhất định là sợ mình lo lắng cho nên mới nói như vậy, cậu hỏi: “Không sợ vậy tại sao con không ngủ?”

“Bởi vì…” Giọng nói non nớt của Lệ Trầm lại rất ngay thẳng: “Tiếng sấm quá lớn, ầm ĩ nên con không ngủ được.”

“...”

Thật sự là không đáng yêu chút nào hết.

Giản Thành Hi ho nhẹ một tiếng, cậu nói: “Vậy, nếu con không ngủ được thì ba sẽ kể chuyện cho hai đứa nghe.”

Câu chuyện trước khi ngủ chính là vũ khí sắc bén tự cổ chí kim dùng để dỗ trẻ con ngủ đó!

Không chỉ thế mà nó còn có thể giúp dời đi lực chú ý!

Giản Thành Hi ngồi ở đầu giường, để cho hai đứa nhỏ đều ngủ ở bên trong, cậu chỉ đắp một tầng chăn nhàn nhạt, sau đó mở miệng hỏi: “Các con muốn nghe chuyện xưa như thế nào?”

Cậu cho rằng ít nhất cũng là các loại chuyện về tinh linh nhỏ xinh xắn đáng yêu gì đó.

Nào biết - -

Lệ Tỏa Tỏa thò cái đầu nhỏ ra, nhỏ giọng nói: “Con muốn nghe chuyện Hắc ma pháp sư gϊếŧ Thương Long.”

Lệ Trầm cũng cúi đầu suy nghĩ một phen, cuối cùng mở miệng đưa ra ý kiến: “Con muốn nghe chuyện đội quân robot gϊếŧ Trùng tộc.”

Đây là cái gì vậy.

Để một đứa trẻ ba tuổi nghe những thứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ này thì còn ra thể thống gì, giáo dục con cái phải bắt đầu từ việc giáo dục Chân Thiện Mỹ từ nhỏ!

Giản Thành Hi hẵng giọng nói: “Được, hôm nay ba sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện còn ngầu hơn cả những chuyện này, câu chuyện này tên là 《 Công chúa Bạch Tuyết 》!”

Lệ Trầm và Lệ Tỏa Tỏa: “...”