Chương 46: Sát phạt quyết đoán, thận trọng như tơ

Sâu trong lỗ sâu vũ trụĐất đai cả ngày bị bóng tối bao phủ, không khí trầm lặng, trong không gian tràn ngập một mùi máu tươi có chút gay mũi.

“Tướng quân, ngài không sao chứ!”

Một giọng nói có chút lo lắng vang lên từ phía sau.

Phó tướng mang theo quân lính phía sau cuống quít chạy tới, lại bị một màn trước mắt này làm cho kinh ngạc, khắp nơi đều là thi thể của Trùng tộc, cơ giáp cường đại ở trước mặt người đàn ông tan thành mảnh nhỏ.

Rút lưỡi dao sắc bén ra, trên mặt Lệ Lăng Phong bị bắn mấy vết máu tung tóe, ánh mắt của anh lạnh đến đáng sợ.

Rõ ràng thứ kinh khủng nhất hẳn là thi thể chết thảm thiết ở khắp nơi.

Nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn người đàn ông mặt lạnh đứng trong vũng máu giống như sát thần khát máu tái thế, không hiểu sao đều sinh ra cảm giác sợ hãi từ đáy lòng.

Lệ Lăng Phong lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì?”

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ngài, bọn họ thật sự mai phục chúng ta ở phía Nam, cũng may chúng ta đã sớm có chuẩn bị, tướng quân ngài đã chế tạo ra huyết thanh ma dược có thể hoàn toàn loại bỏ chướng khí của Trùng tộc nên chúng ta không có tổn thương gì, cơ bản là đã giải quyết được kẻ địch rồi!” Phó tướng càng hưng phấn nói: “Hiện tại quân đội Trùng tộc đã bị thương vong nặng nề, lỗ đen do chúng tạo ra đã xuất hiện vết nứt, chúng ta có nên thừa dịp thắng lợi này đuổi theo không?”

Lệ Lăng Phong cởϊ áσ choàng đẫm máu ra, lộ ra dáng người to lớn, trầm giọng nói: “Ngừng truy kích, hạ trại tại chỗ.”

Phó tướng nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Lệ Lăng Phong nhướng mắt nhìn ta, lời ít ý nhiều: “Nếu hiện tại tiếp tục truy kích, Trùng Vương hẳn sẽ phải chết, viện binh của Trùng tộc liệu có thể đến không?”

Phó tướng ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng.

Đúng vậy, nếu như Trùng Vương chết, như vậy Trùng tộc ở bên ngoài hố đen sẽ không tiến vào, không cách nào một lưới bắt hết, hố đen sẽ không hoàn toàn vỡ vụn ra. Quả nhiên không hổ là tướng quân, nhiều năm như vậy rồi, Lệ Lăng Phong vẫn là người có thủ đoạn và đầu óc nhất mà phó tướng từng gặp, những năm gần đây đã trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh, nhưng người có thể khiến anh ta kính nể, cũng chỉ có một mình Lệ Lăng Phong.

Sát phạt quyết đoán rồi lại thận trọng như tơ.

Đáng sợ nhất chính là, người này không chỉ là thiên tài sử dụng cơ giáp trong chiến đấu, mà ở phương diện ma dược càng xuất thần nhập hóa.

Nếu không có anh lãnh đạo, có lẽ ngay từ năm đầu tiên sau khi tiến vào trùng động, hai mươi vạn quân của bọn họ đã toàn quân bị diệt.

Phó tướng xoay người nói: “Toàn thể nghe lệnh, truyền lệnh của tướng quân xuống, hạ trại tại chỗ, truyền tin tức đến các nơi, lập tức ngừng tiến quân, nghỉ ngơi sau đó tiếp tục hành động!”

Vốn dĩ đại quân quần long vô thủ đối với lệnh của tướng quân, không dám không theo.

Tất cả quân lính đều dừng hành quân cùng một lúc, bắt đầu bận rộn tại chỗ.

Mọi người đã ở chỗ này ba năm, đều quen với cuộc sống khô khan trong trùng động, lúc rảnh rỗi chỉ có thể lải nhải việc nhà.

Phó tướng cầm thức ăn đưa cho Lệ Lăng Phong: “Tướng quân, ngài có muốn ăn chút gì không?”

Lệ Lăng Phong lạnh nhạt lắc đầu.

Phó tướng biết người đàn ông này mạnh đến đáng sợ, mà anh hầu như không có bất kỳ tình cảm nào, lạnh lùng như một cỗ máy vô tình. Rời khỏi nhà ba năm, binh lính bình thường thường xuyên nhớ nhung người nhà, nhưng cho tới giờ Lệ Lăng Phong cũng không đề cập tới những thứ này, giống như anh căn bản không có người nhà, cũng không có vợ con cần suy nghĩ, tâm tư sâu đậm, làm cho người ta đoán không ra.