Chương 47: Quá mềm lòng

Phó tướng phục hồi tinh thần, bẩm báo: “Trước đó vài ngày chúng ta đã ép Trùng Vương bạo động, hố đen xuất hiện vết nứt, nói không chừng tín hiệu của chúng ta cũng có thể đã truyền tới Mẫu tinh. Tôi nghĩ, nói không chừng nếu người nhà ở bên kia biết chúng ta vẫn còn sống sẽ rất vui mừng, đặc biệt là người nhà của tướng quân ngài, khi biết bây giờ ngài đã lợi hại như vậy, chắc chắn là vui mừng muốn chết!”

Lệ Lăng Phong thản nhiên liếc anh ta một cái.

Chỉ bằng cái liếc mắt này đã khiến cho phó tướng cảm thấy như đang bị cái chết uy hϊếp, vội vàng dừng đề tài, tùy tiện tìm một cái cớ rồi chuồn mất.

Bốn phía của trùng động yên tĩnh, cách đó không xa đều là tiếng hoạt động náo nhiệt của các binh sĩ, Lệ Lăng Phong nghĩ tới lời phó tướng vừa nói, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên sự châm chọc.

Vui sao?

Chỉ sợ Giản Thành Hi chỉ biết khóc.

Dù sao cậu và tình lang của cậu tình đầu ý hợp đang chuẩn bị bỏ trốn, khi nhìn thấy mình sao có thể vui mừng được.

Lệ Lăng Phong vừa nghĩ tới kiếp trước người mình yêu bỏ trốn cùng một người đàn ông đáng chết khác, đáy mắt anh ngưng tụ lên một mảng lệ khí âm trầm, lúc này đây anh nhất định sẽ trở về sớm hơn kiếp trước, chuyện bỏ trốn cùng tình phu, đừng hòng nghĩ tới!

Một giọng nói từ thiết bị liên lạc thông tin vang lên trong đầu.

Đây là tin tức từ đế quốc.

Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã nhận được hai tin tức, trước kia dù là cả năm trời Giản Thành Hi cũng sẽ không gửi lấy một tin, vậy mà bây giờ lại gửi tin cho anh?

Kiếp trước cậu có thể không thèm quan tâm tới anh, cũng chưa từng gửi bất kỳ một tin tức nào đến.

Chẳng lẽ...

Thật ra đời này Giản Thành Hi đã khác kiếp trước?

Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng hắc ám của trùng động rơi vào chiến bào của cơ giáp màu bạc, trên mặt người đàn ông lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một tia chờ mong nhàn nhạt, động tác của anh lưu loát mở vòng tay tin tức, đập vào mắt đã thấy bảng tin:

Anh đang ở đâu?

[Người dùng đã thu hồi tin nhắn]

Anh đã chết hay chưa?

[Người dùng đã thu hồi tin nhắn]

Dường như cậu đang cân nhắc rốt cuộc nên gửi cái gì, không đến vài giây sau, bảng tin nhắn lại xuất hiện một tin: “Anh còn sống không?’’

Lệ Lăng Phong nhìn mấy tin tức tới tới lui lui này, cho dù biết đây có lẽ không phải là đang quan tâm mình, nhưng băng sương hung ác nham hiểm nơi đáy mắt dường như cũng hóa tan một chút, ít nhất Giản Thành Hi cũng không hoàn toàn quên anh, trong lòng ít nhiều vẫn quan tâm đến sống chết của anh. Có lẽ anh có thể cân nhắc, lúc trở về có thể hơi không hung dữ với cậu như vậy, cứ buông tha cho cậu đi, chỉ gϊếŧ tên tình phu kia là được.

Đang suy nghĩ - -

[Người dùng đã thu hồi tin nhắn]

Sau khi bảng tin im lặng vài phút, cuối cùng chậm rãi bật ra một câu: ‘Xin lỗi, xin lỗi, vô tình quấy rầy rồi, vận rủi biến đi, chồng trước à, anh cứ yên nghỉ đi, ngủ thật ngon, anh cứ coi như em chưa từng gửi gì, chuyện trước kia của chúng ta anh không cần quan tâm, em sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới thật tốt.’

“...”

Cuộc sống mới?

Mùa xuân thứ hai với tình nhân sao?

A.

Ý cười trong mắt Lệ Lăng Phong khi nhìn tin nhắn trên bảng tin thì dần dần biến mất.

Anh quả nhiên là đã quá mềm lòng với cậu rồi.