Chương 9: Chồng tôi là liệt sĩ

Cô bé nhìn anh trai một cái, lòng thắc mắc không biết lần này ba ba bán được thứ gì trong nhà rồi.

Ba người một nhà họ tiến vào bên trong. Người phụ trách tiếp đón họ là một người đàn ông đã có tuổi. Ông ấy nhìn thấy Giản Thành Hi đến trước bàn giấy liền cất tiếng hỏi: “Cậu tới đây có việc gì?”

Giản Thành Hi trả lời nói: “Chúng tôi đến xin trợ cấp xã hội.”

“Trợ cấp xã hội?” Người đàn ông già nhìn gia đình Giản Thành Hi một lượt, ánh mắt dừng lại trên người bọn nhỏ - quần áo chúng mặc đã rách tả tơi, ông thở dài nói: “Không được.”

Giản Thành Hi trừng mắt: “Vì sao chứ?”

Người đàn ông già đẩy mắt kính nói: “Trợ cấp xã hội chỉ dành cho gia đình cực kì khó khăn.”

Giản Thành Hi lập tức tiến lên nói: “Chúng tôi cũng đặc biệt khó khăn mà, nhà của chúng tôi còn không đủ khó khăn sao, ông có thể về nhà tôi xem một chút, mạng nhện đã bám đầy tường cũng không có đồ vật quý giá gì, ông nhìn con tôi đã gầy như này rồi, chân của con trai tôi còn bị thương nữa kìa. Hiện tại tôi đang thiếu tiền chữa bệnh cho bọn trẻ nữa. Như vậy chưa phải là khó khăn sao?”

Người đàn ông già không dao động nói: “Nhưng không phải cậu vẫn còn là người bình thường lành lặn khỏe mạnh đó sao?”

Giản Thành Hi: “…”

“Nếu cậu có tay có chân tức là có thể chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ.” Người đàn ông già xua tay nói: “Không phù hợp với điều kiện xin trợ cấp xã hội.”

Giản Thành Hi kinh ngạc! Cậu không nghĩ rằng xin trợ cấp khó khăn tới nỗi thiếu chút nữa muốn đánh bản thân tàn phế mới được chấp thuận.

Nhưng mà nếu bắt cậu tự mình đánh chắc canh cậu… không thể tự đập gãy chân mình được!

Lệ Tỏa Tỏa nhìn người đàn ông già, có chút sợ hãi lôi kéo Giản Thành Hi.

Giản Thành Hi an ủi sờ đầu con gái, trong lòng cũng rất rối rắm, cậu vừa đến thế giới này làm gì có tiền, nếu không lĩnh được trợ cấp xã hội thì những ngày tháng sau này thực sự không thể sống được mất!

Người đàn ông già thúc giục bọn họ: “Đừng có ở đây mà lãng phí thời gian, đi nhanh lên đi!”

Giản Thành Hi cũng hết cách rồi, cậu chuẩn bị kéo hai đứa con rời khỏi nơi này.

Nhưng ánh mắt cậu đập vào dòng chữ nhỏ “Người thân liệt sĩ hoặc gia đình có công cống hiến cho đất nước có thể xin trợ cấp.”

Người đàn ông già chuẩn bị uống trà thì bỗng nhiên Giản Thành Hi quay người lại, khí thế hùng hổ khác hoàn toàn lúc nãy. Cậu đi ngược lại bàn đập bụp xuống: “Tôi muốn xin nhận trợ cấp!”

Người đàn ông già tay cầm chén trà run run, nói: “Không phải ban nãy tôi nói không được sao?”

Giản Thành Hi hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Chồng tôi là liệt sĩ.”

Người đàn ông già sửng sốt: “Vậy ư?”

Giản Thành Hi vì trợ cấp xã hội mà liều mạng, ngực cậu phập phồng, hốc mắt chậm rãi phiếm hồng, chợt ngồi xổm xuống ôm lấy hai đứa con, phát huy khả năng diễn xuất: “Chồng tôi đã tòng quân ba năm trước, nào ngờ anh ấy đi sớm, để lại mình tôi nơi này không nơi nương tựa, đời này còn để lại hai đứa nhỏ đáng thương, anh ấy chết trận nơi sa trường, tôi cùng các con nhà không có trụ cột thì thôi, hiện tại đến xin trợ cấp xã hội cũng không đủ điều kiện luôn ư…”

Trong căn phòng đột nhiên yên lặng. Người đàn ông già trợn mắt há hốc mồm.

Lệ Tỏa Tỏa cùng Lệ Trầm: “…”

Ba ba vì lấy tiền cùng tình nhân bỏ trốn quả thực không từ thủ đoạn nào.