Chương 28: Trở về

Trong thư phòng, Diệp Tê Trì phớt lờ sự ngạc nhiên của Diệp Chính Đức, nàng nói, "Sở vương muốn thượng vị nhất định phải chống lại thế lực của Hoàng Hậu, còn phải mượn sức kẻ quyền thế, cho nên hiện tại người cha cần đề phòng chính là Sở vương."

Diệp Chính Đức kinh ngạc nhìn Diệp Tê Trì, ông ta nặng nề thở dài nói, "Nếu Tê nhi đã nhắc đến, cha cũng liền không gạt ngươi nữa. Sở Vương đã từng sai người tới thử ta, ta cố ý nghe không hiểu, không có trực tiếp trả lời, nhưng nếu lần sau Sở vương tự mình tới tìm, ta thật không có biện pháp cự tuyệt. Suy cho cùng, lúc này đáp ứng hay không đáp ứng Sở vương đều đắc tội đến hoàng quyền. Đáp ứng đắc tội thái tử, không đáp ứng đắc tội Sở vương, cả hai bên đều không vui. Ta làm sao không nghĩ bảo vệ chính mình một cách khôn ngoan chứ?"

Nghĩ đến Diệp Chính Đức vì chuyện này cũng rầu thúi ruột.

Diệp Tê Trì nghĩ nghĩ, nói: "Cha, còn có một lý do có thể cự tuyệt Sở vương."

"Lý do gì?" Diệp Chính Đức có chút kích động.

"Để Tiêu Cẩn Hành làm bia đỡ đạn." Diệp Tê Trì nói từng chữ.

Diệp Chính Đức trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn nữ nhi mình, "Ý ngươi là Thần vương."

"Nếu Sở vương thật sự tới tìm cha, người chỉ cần nói thẳng với hắn ta, Thần vương là tử tế* của người, người vì gia đình hoà thuận, khẳng định sẽ đứng về phía Thần vương. Nói trắng ra chính là Thần vương chọn ai, người liền chọn người đó." Diệp Tê Trì nói rõ ràng.

*Tử tế: con rể.

Diệp Chính Đức vui sướиɠ, cái cớ vô cùng đơn giản nhưng lại là lý do thoái thác tốt nhất, đầy đủ nhất, quan trọng là không đắc tội người nào!

Chỉ là tựa hồ có điểm giống như bỏ đá xuống giếng, ông ta lo lắng nói, "Liệu có liên lụy đến thần Vương không? Đối với Thần vương mà nói, hiện tại ngài ấy đang ở trạng thái an toàn nhất, Thái tử cùng Sở vương đều sẽ không nhắm vào ngài ấy. Bởi vì chuyện này mà ta liên lụy làm Thần vương lâm vào cuộc đấu tranh dành quyền thế, quả thật khiến ta thực sự băn khoăn."

Cho nên đây là chỗ cao minh của Tiêu Cẩn Hành.

Tất cả mọi người đều nhận định Tiêu Cẩn Hành không hề có một chút uy hϊếp nào, vì vậy Thái tử cùng Sở vương đều không đem hắn để vào mắt, nhưng ai cũng không biết, hắn cả người đầy phúc hắc, dã tâm lại còn vô cùng to lớn.

Diệp Tê Trì nghiêm túc nói, "Cha yên tâm, Thần vương bên này ta biết cách xử lý như thế nào. Cha vì Diệp gia chúng ta ngàn vạn lần không thể lo trước lo sau."

Diệp Chính Đức nhìn nữ nhi mình kiên định như vậy, gật đầu nói, "Được, cha nghe ngươi."

"Sau cơm trưa ta sẽ trở về cùng Thần vương, an nguy của Diệp gia liền làm phiền cha. Mong rằng người sẽ chiếu cố cho nương ta thật tốt."

"Tê nhi yên tâm." Diệp Chính Đức bảo đảm.

Diệp Tê Trì nói thêm vài lời từ biệt rồi mới rời khỏi thư phòng Diệp chính Đức.

Sau bữa trưa.

Diệp Chính Đức cùng Tần Mộng Hề còn có Diệp Duẫn Nam đích thân đưa Diệp Tê Trì cùng Tiêu Cẩn Hành lên xe ngựa.

Chu Nhược Đường cùng Diệp Chỉ Lam không có tới, đại khái là ngụy trang không nổi nữa, dứt khoát nói rằng thân thể không khoẻ, nhắm mắt làm ngơ.

Diệp Tê Trì ngồi trên xe ngựa nhìn Diệp Chính Đức cùng Tần Mộng Hề ánh mắt dõi theo mãi không thôi, trong lòng chung quy vẫn có chút buồn bã.

Thân tình cùng huyết thống thật sự là cái thứ dứt bỏ không được.

Ngay cả khi chỉ có ở chung trong mấy ngày, nhưng vẫn sẽ có tình cảm khác thường nảy sinh.

Nàng buông rèm cửa, dựa vào xe ngựa chợp mắt.

Vẫn còn nửa ngày đường nữa.

Xương cốt trong cơ thể nàng bị xóc nảy tựa hồ muốn tan ra từng mảnh.

Diệp Tê Trì uể oải cứ như vậy nhắm mắt lại, Tiêu Cẩn Hành ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn nàng một cái.

Không gian yên tĩnh.

Đôi mắt Tiêu Cẩn Hành đột nhiên chuyển động.

Bên tai bất ngờ vang lên tiếng ngáy.

Một tiếng, một tiếng vang lên còn không nhỏ.

Hơn nữa mỗi tiếng ngáy còn dừng lại trong khoảng một giây, hắn còn cho rằng nàng sắp chết vì ngạt thở.

Tiêu Cẩn Hàn sắc mặt đen lại.

Nữ nhân ngủ cư nhiên còn tạo ra loại âm thanh này.

Diệp Tê Trì ngày thường ngủ cũng không ngáy, chỉ là hai ngày nay quá mệt mỏi, thậm chí ngay cả việc ngủ nàng cũng không nghĩ tới, kết quả vừa mới chợp mắt liền ngủ thϊếp đi rồi.

Tiêu Cẩn Hành cuối cùng chịu đựng không nổi nữa, chạm vào người Diệp Tê Trì một cái.

Diệp Tê Trì bị đẩy, mày nhỏ nhăn lại khó chịu.

Nàng thay đổi một cái tư thế lại tiếp tục ngủ tiếp.

Sau đó tiếng ngáy phát ra còn phi thường vang vang dội.

Ngay cả Lục Dữu ở bên ngoài còn nghe thấy được.

Lục Dữu trong lòng còn thầm cảm thán, Vương gia ngủ cư nhiên còn ngáy lớn như vậy, đúng là khiến nàng mở rộng tầm mắt.

Giây tiếp theo, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói giận dữ, "Diệp Tê Trì, ngươi có thể nhỏ tiếng được hay không!"

Cơ hồ là hét ra tới.

Lục Dữu sợ tới mức giật mình một cái.

Tiểu Ngũ đang chạy xe ngựa cũng bị tiếng gầm rú làm cho cả người đều ngây ngẩn.

Nháy mắt hắn liền cũng cảm thấy bình thường.

Dù sao, Vương phi mỗi lần đều có thể làm Vương gia tức giận đến chết.

Bên trong xe ngựa.

Diệp Tê Trì cũng bị tiếng gầm của Tiêu Cẩn Hành đánh thức, nàng còn có chút không thể hiểu được.

Nàng như thế nào ngủ quên.

Hiện tại đã đến nơi nào?!

Nàng mơ màng nhìn xung quanh, hỏi: "Tới rồi sao?"

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt âm trầm.

Diệp Tê Trì mở rèm ra, nói: "Tiểu Ngũ, tới rồi sao?!"

"Bẩm Vương phi, chúng ta còn chưa đi được một phần ba chặng đường."

"Vậy Vương gia ngươi đánh thức ta làm cái gì!" Diệp Tê Trì khó chịu.

Tiểu Ngũ không giám trả lời.

Lục Dữu nghe vậy vội vàng chạy chậm về phía trước nhỏ giọng nói, "Vương phi, vừa rồi người ngáy ngủ, đã làm phiền đến Vương gia."

Lục Dữu lo lắng.

Vậy về sau, Vương gia làm sao sẽ chung phòng cùng Vương phi a!

Nàng còn chờ mong Vương phi mẫu bằng tử quý đâu!

Lục Dữu lo lắng, Diệp Tê Trì hoàn toàn không phát hiện.

Nàng còn thực thản nhiên cảm thấy, ngáy không phải là chuyện bình thường sao?!

Diệp Tê Trì một lần nữa ngồi trở lại trên xe ngựa.

Đưa mắt nhìn Tiêu Cần Hành.

Tiểu Cẩn Hành cũng mắt lạnh nhìn nàng.

Tựa hồ đang chờ nàng xấu hổ.

"Vương gia muốn biết vì sao thϊếp thân ngáy ngủ không?" Diệp Tê Trì nhìn không ra nửa điểm xấu hổ.

Tiêu Cẩn Hành hoàn toàn phớt lờ nàng.

Còn không phải là đang kiếm cớ cho chính mình sao?!

"Bởi vì tư thế ngủ không đúng." Diệp Tê Trì không để bụng thái độ của Tiêu Cẩn Hành.

Dù sao cái tên điên này cũng sẽ chỉ dành hết sự ôn nhu cấp cho một cái nữ nhân.

"Ngồi nghiêng đầu ngủ rất dễ dàng làm tắc nghẽn đường thở, dẫn đến thu hẹp khoang âm thanh, do đó tạo ra âm thanh hít thở không bình thường, đó cũng chính là tiếng ngáy." Diệp Tê Trì giải thích.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt càng đen.

Nữ nhân này cư nhiên không cảm thấy xấu hổ ngược lại miệng còn toàn nói lời bậy bạ.

"Quên đi, ta nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu." Diệp Tê Trì từ bỏ việc giải thích.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt sa sầm xuống.

Biểu tình của Diệp Tê Trì là có ý gì?!

Nàng còn cho rằng mình thông minh đến mức nào?!

Diệp Tê Trì hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Tiêu Cẩn Hành, nàng lại ngáp một cái, lại cảm thấy buồn ngủ, giọng nói mang theo chút từ ngữ không rõ ràng, nói: "Còn lâu như vậy mới tới Thần vương phủ, ta ngủ lại thêm trong chốc lát."

Tiêu Cẩn Hành trợn tròn mắt.

Nàng ta còn không biết xấu hổ mà ngủ tiếp.

Ở thời khắc Tiêu Cẩn Hành sắp bùng nổ.

Diệp Tê Trì đột nhiên nằm xuống hai chân hắn, nói: "Nằm xuống ngủ cũng không dễ dàng ngáy nữa."

"......" Nữ nhân này là tới tìm chết sao?!

"Dù sao chân ngươi cũng không có cảm giác, cho ta mượn một chút, cảm tạ."

Tiêu Cẩn Hành nắm chặt tay, toàn thân nhẫn nại.

Hắn thật muốn một chân đem Diệp Tê Trì đá xuống xe ngựa. Nếu như chân hắn có thể cử động!