Chương 29: Ám sát

Xe ngựa vẫn không ngừng xóc nảy, khiến Diệp Tê Trì thực không thoải mái.

Trong lúc mơ ngủ, nàng luôn cảm thấy chính mình bất cứ lúc cũng có thể ngã xuống.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể ôm chặt chiếc gối đầu bằng thịt bên dưới người.

Ngoài ý muốn còn cảm thấy rất thoải mái.

Quanh mũi còn thoang thoảng mùi hương khó tả, mạc danh làm người cảm thấy thoải mái.

Tiêu Cẩn Hành nhẫn đến tâm can đều muốn nổ tung.

Nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu mặt dày vô sỉ, cư nhiên lại nhào vào lòng ngực hắn.

Đột nhiên nhớ tới đêm đó hắn cùng Diệp Tê Trì chung phòng....

Tiêu Cẩn Hành mất tự nhiên đưa mắt nhìn sang một bên, không tiếp tục nhìn Diệp Tê Trì nữa.

Lỗ tai hắn lặng lẽ đỏ lên.

"Vương gia." Bên ngoài xe ngựa, Tiểu Ngũ đột nhiên lên tiếng.

Sắc mặt Tiêu Cẩn Hành lập tức thay đổi, "Chuyện gì?"

"Phía trước có mai phục." Tiểu Ngũ cung kính nói.

Tiêu Cẩn Hành vẻ mặt máu lạnh.

"Vương gia cùng Vương phi chú ý, tiểu nhân liền sẽ cho ngựa chạy nhanh hơn một chút."

"Ân." Tiêu Cẩn Hành lên tiếng.

Ngay sau đó.

Một trận điên cuồng xóc nảy.

Diệp Tê Trì nằm không vững, trực tiếp ngã lăn xuống.

Nàng còn chưa kịp hét lên, trận xóc nảy tiếp theo là khiến nàng trực tiếp đập vào xe ngựa.

Ngoạ tào!

Đang xảy ra chuyện gì?!

Nàng thật vất vả mới làm chính mình bình tĩnh lại, vội vàng hỏi, "Làm sao vậy? Sẽ không phải bị người đuổi gϊếŧ đi?!"

Tiêu Cẩn Hành liếc nhìn Diệp Tê Trì một cái, "Miệng quạ đen!"

Nói chuẩn.

Nàng bất quá chỉ là tùy tiện nói mà thôi?!

Một khắc kia Diệp Tê Trì còn buồn ngủ lập tức liền bị làm cho tỉnh táo.

Nàng vừa mới chuẩn bị kéo rèm cửa......

"Vương gia cẩn thận!"

Cùng với giọng nói của Tiểu Ngũ, một thanh kiếm sắc bén đột nhiên chém đến trước mặt Diệp Tê Trì, sáng chói đến mức làm Diệp Tê Trì sững sờ vài giây.

Cũng may Tiểu Ngũ võ công cao cường, thời điểm thích khách tới gần, hắn dùng một chưởng liền đánh bay tên thích khách.

"Vương phi, bảo vệ tốt chính mình." Tiểu Ngũ vội vàng nói.

Diệp Tê Trì rốt cuộc tỉnh táo lại.

Đối mặt với cảnh tượng đánh gϊếŧ nàng cũng không có đặc biệt sợ hãi, ở mạt thế, thời điểm chiến đấu cùng tang thi cũng thực đẫm máu, điều này cũng không phải là hiếm.

Nhưng hiện tại nàng xuyên thành Diệp Tê Trì, nàng cơ hồ không còn sức chiến đấu.

Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Tê Trì đột nhiến nhớ tới điều gì, "Lục Dữu đâu?!"

Lục Dữu đi bộ theo sau xe ngựa bọn họ.

Tiêu Cẩn Hành đi ra ngoài tự nhiên cũng mang theo thị vệ.

Một số cưỡi ngựa, một số đi bộ.

Hiện tại xe ngựa chạy quá nhanh, Lục Dữu rõ ràng là bị ném lại phía sau.

Tiểu Ngũ vội vàng trả lời, "Vương phi yên tâm, thị vệ sẽ bảo vệ tốt Lục Dữu cô nương."

Diệp Tê Trì không tin.

Tiêu Cẩn Hành thậm chí còn không có bảo vệ nàng, chứ đừng nói đến bảo vệ một cái nha hoàn.

Nghĩ tới nhóm thích khách là nhắm vào Tiêu Cẩn Hành, nếu Lục Dữu tách ra khỏi bọn họ thì hệ số nguy hiểm liền giảm bớt.

Suy nghĩ cẩn thận một lúc.

Diệp Tê Trì một lần nữa quay trở vào bên trong xe ngựa.

Xe ngựa như cũ vẫn rung lắc dữ dội.

Diệp Tê Trì cố gắng hết sức giữ cho cơ thể ổn định.

Nàng quay đầu nhìn Tiêu Cẩn Hành bên cạnh, nhìn người nam nhân ngồi ở chỗ kia đôi tay nắm chặt cố giữ thân thể ổn định, trên mặt không có nửa điểm hoảng loạn.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Tê Trì đang nhìn mình, Tiêu Cẩn Hành đưa mắt lên nhìn nàng một cái.

"Ai muốn gϊếŧ ngươi?" Diệp Tê Trì hỏi Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành không trả lời.

Một khắc kia trong lòng hắn đang suy nghĩ, Diệp Tê Trì sao có thể bình tĩnh như vậy!

Gặp loại trường hợp này, không phải nàng ta nên sợ hãi sao?!

Diệp Tê Trì cũng dự đoán được Tiêu Cẩn Hành sẽ không chú ý đến nàng.

Nàng đang tự hỏi, rốt cuộc sẽ là người nào?!

Trong sách sau khi nàng chết, Tiêu Cẩn Hành không có trở về vào ngày sinh thần Diệp Chính Đức, cho nên cũng không có một màn bị ám sát trên đường này.

Diệp Tê Trì suy nghĩ rất nhiều.

Xe ngựa đột nhiên điên cuồng dừng lại, lực cản thật lớn làm Diệp Tê Trì thiếu chút nữa bay ra ngoài.

Nàng theo bản năng tóm lấy Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành đôi mắt nheo lại.

Diệp Tê Trì thật vất vả làm chính mình không bị ngã xuống, giây tiếp theo liền bị Tiêu Cẩn Hành một phen đẩy ra.

Tên cẩu nam nhân này!

Diệp Tê Trì chịu đựng cơn đau trên người.

Thanh âm đánh gϊếŧ ở bên ngoài xe ngựa đột nhiên vang lên, hiển nhiên là đã bị bao vây.

Diệp Tê Trì kéo rèm cửa ra, muốn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy bên ngoài hơn mười cái hắc y nhân, nhìn qua đều có vẻ là đỉnh cấp cao thủ, mà hiện tại người đi theo Tiêu Cẩn Hành chỉ có năm người, tuy võ công không hề thấp, nhưng trừ bỏ Tiểu Ngũ, nhưng người còn lại căn bản đều không phải đối thủ của đối phương, kiên trì không được bao lâu liền sẽ bại trận.

Tiểu Ngũ tự nhiên cũng phát hiện tình huống hiện tại.

Hắn chém gϊếŧ một hồi, mới yêu cầu thị vệ yểm hộ cho hắn một lần nữa quay trở lại trên xe ngựa, hắn cung kính nói, "Vương gia, tiểu nhân hộ tống người rời đi!"

Tiêu Cẩn Hành gật đầu.

Tiểu Ngũ quỳ xuống cõng Tiêu Cẩn Hành xuống xe ngựa, sau đó nhanh chóng cưỡi lên một con ngựa đẫm máu bên cạnh.

Diệp Tê Trì liền như vậy trơ mắt nhìn hai người này rời đi.

Hoàn toàn đem nàng trở thành không khí.

Chết tiệt.

Diệp Tê Trì nhịn không được mắng.

Ở thời điểm Diệp Tê Trì nghĩ chính mình làm như thế nào để chạy thoát.

Tiêu Cẩn Hành cùng Tiểu Ngũ đột nhiên từ trên lưng ngựa té xuống.

Một tên thích khách phi nước đại đến một đao chém đứt một bên chân sau của con ngựa.

Máu tươi phun ra, văng ra khắp nơi!

Con ngựa ngã xuống, Tiêu Cẩn Hành cùng Tiểu Ngũ cũng lăn xuống mặt đất.

Tên thích khách tốc độ thật nhanh nhắm về phía Tiêu Cẩn Hành mà đâm tới.

Trong nháy mắt Tiểu Ngũ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, dùng kiếm chặn đòn tấn công của thích khách.

Hai người đánh nhau kịch liệt

Diệp Tê Trì cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc vài giây, quả nhiên đủ tàn bạo.

Nàng cũng vội vàng xuống xe ngựa, chạy về phía Tiêu Cẩn Hành.

Nếu có thể, nàng cũng không nghĩ quản đến sống chết của Tiêu Cẩn Hành, nhưng nếu Tiêu Cẩn Hành chết, toàn bộ Diệp gia bọn họ liền không còn chỗ dựa.

Tiêu Cẩn Hành thấy Diệp Tê Trì tới gần thì có hơi kinh ngạc.

Nữ nhân này không phải nên lợi dụng lúc hỗn loạn bỏ chạy trước sao?!

"Ta cõng ngươi lên xe ngựa, sau đó ta giá xe ngựa cùng ngươi rời đi."

Tiêu Cẩn Hành mày nhíu chặt.

Tựa hồ đang hoài nghi tính xác thực trong lời nói Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì cũng không giải thích nhiều, nàng ngồi xuống cõng Tiêu Cẩn Hành trên lưng.

Tiêu Cẩn Hành cắn răng, cũng không trì hoãn dựa lên lưng Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì dùng toàn bộ sức lực, mới có thể đứng dậy.

Nhìn qua có vẻ không nặng, nhưng thực sự cùng heo đều nặng như nhau.

Diệp Tê Trì bước từng bước một cách khó khăn.

Tiểu Ngũ giờ phút này cũng phát hiện Vương phi và Vương gia hành động, cũng tự ra tay yểm hộ.

"Giá!" Diệp Tê Trì hét lớn một tiếng, dùng roi quất lên lưng ngựa, xe ngựa lao qua đám người rồi nhanh chóng rời đi.

Diệp Tê Trì chưa bao giờ lái xe ngựa, cũng chưa bao giờ cưỡi qua ngựa, nhưng nàng cảm thấy hẳn là không khó, dù sao tính nết của ngựa cũng dễ thuần phục.

Xe ngựa một đường chạy như điên.

Người phía sau cũng bị bọn họ bỏ lại rất xa.

"Dừng lại!" Tiêu Cẩn Hành đột nhiên gọi Diệp Tê Trì lại.

"Vì cái gì?!"

"Ngươi đi sai đường!" Tiêu Cẩn Hành lạnh lùng nói.

"...." Đi nhầm đường sao ngươi không nói sớm.

Diệp Tê Trì kéo mạnh cương ngựa, nhưng mà con ngựa căn bản không nghe theo mệnh lệnh của nàng mà vẫn cứ lao về phía trước.

"Ta không dừng lại được!" Diệp Tê Trì kêu to.

Giờ phút này Diệp Tê Trì bỗng nhiên phát hiện phía trước đó không xa có một con sông, nhìn tư thế của con ngựa điên hẳn là muốn đem bọn họ túm xuống sông.

Nàng thật ra lại có thể bơi lội.

Nhưng cái tên điên Tiêu Cẩn Hành này chỉ sợ là sẽ bị chết đuối!