Chương 30: Chắn mũi tên

Diệp Tê Trì hiển nhiên có chút hoảng sợ.

Nàng gắt gao túm chặt dây cương, con ngựa như bị đánh thuốc, hưng phấn vô cùng, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Mắt thấy xe ngựa càng ngày càng đến gần bờ sông....

L*иg ngực Diệp Tê Trì căng thẳng.

Nàng đột nhiên cảm nhận được bộ ngực rộng lớn từ phía sau vây lại.

Vốn dĩ Tiêu Cẩn Hành cũng không ngồi trong xe ngựa, là nàng trực tiếp đặt hắn ở phía trước cửa sau, ngay sau đó liền trực tiếp cầm roi vội vàng leo lên xe ngựa nhanh chóng rời đi.

Giờ phút này Tiêu Cẩn Hành hiển nhiên là đang giúp nàng.

Chỉ thấy hắn dùng hai tay bắt lấy dây cương trên tay nàng, hai người gần nhau đến mức Diệp Tê Trì có thể cảm nhận được hô hấp của Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành dùng sức một cái, con ngựa lập tức rống lên một tiếng, hai chân trước rời khỏi mặt đất cả thân ngựa như muốn dựng đứng lên.

Diệp Tê Trì ngồi không vững cả người tự nhiên là ngã về phía sau.

Hiện tại chỉ cần xoay người lại, liền cùng Tiêu Cẩn Hành dán sát đến mức không một kẽ hở.

Cũng may giây tiếp theo.

Con ngựa dừng lại, liền như vậy dừng cách dòng sông chừng một mét.

Tiêu Cẩn Hành thở nhẹ một hơi.

Trái tim đang đập kịch liệt của Diệp Tê Trì giờ phút này mới bình tĩnh lại một chút, nhưng lại bởi vì hô hấp có chút dồn dập của Tiêu Cẩn Hành đánh vào lỗ tai, làm nhịp tim nàng trong một giây đột nhiên trở nên...... Hỗn loạn.

Chết tiệt!

Hay là nàng đối Tiêu Cẩn Hành lúc này đột nhiên bộc phát "Bạn trai lực" lại động tâm?!

Diệp Tê Trì hoảng hốt.

Tiêu Cẩn Hành buông Diệp Tê Trì ra, lạnh giọng ra lệnh, "Quay trở về đi."

Giọng nói cùng độ ấm trên cơ thể hắn hoàn toàn bất đồng.

Diệp Tê Trì cả người đột nhiên bị dội một giáo nước lạnh làm cho tỉnh táo.

Vừa rồi Tiêu Cẩn Hành không phải vì cứu nàng mà là vì cứu chính hắn, hắn muốn nàng ở một mình trong xe ngựa, tên cẩu nam nhân Tiêu Cẩn Hành kia phỏng trừng phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Diệp Tê Trì nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Đối với những người sinh ra ở mạt thế, họ đối đãi với nữ nhi phần lớn vẫn rất là tiêu sái, huống chi tâm nàng đã vốn đã theo một người nam nhân mà chết đi, cho nên nàng cũng không có khả năng đối với Tiêu Cẩn Hành có bao nhiêu cảm tình.

Nàng hít sâu một hơi, một lần nữa cầm lấy dây cương chuẩn bị quay đầu.

Bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng vó ngựa, âm thanh dồn dập truyền từ xa đến.

Nếu lúc này Tiểu Ngũ tới thì tốt, nhưng nếu là thích khách......

Nàng cùng Tiêu Cẩn Hành hẳn là chết không thể nghi ngờ!

Diệp Tê Trì vội vàng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một cái nam nhân đeo mặt nạ mặc xiêm y đen cưỡi ngựa điên cuồng lao tới.

Thật đúng là không phải Tiểu Ngũ.

Trái tim Diệp Tê Trì thật vất vả bình tĩnh trở lại, giờ khắc này lại trở nên run rẩy.

Nàng vội vàng cầm lấy roi ngựa quất vào mông ngựa, nhưng tốc độ của cỗ xe này hoàn toàn không thể sánh bằng con ngựa trước mắt.... Càng muốn mệnh chính là, hiện tại còn chưa có đuổi theo kịp, tên thích khách liền lấy ra một cái cung tên, nhắm thẳng vào bọn họ mà bắn.

Tiêu Cẩn Hành không thể cứ như vậy liền đã chết!

Diệp Tê Trì đôi mắt căng thẳng.

Thời điểm cung tên bắn ra, nàng đột nhiên buông cương ngựa, trực tiếp chắn trước mặt Tiêu Cẩn Hành.

Mũi tên là hướng Tiêu Cẩn Hành mà bắn, Diệp Tê Trì còn có chút bội phục tên thích khách ở dưới tình huống như vậy cư nhiên còn có thể bắn chính xác đến như thế.

Nếu không phải nàng chăn lại, Tiêu Cẩm Hành giờ phút này liền đã trúng tên.

Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau.

Tiêu Cẩn Hành giờ khắc này hiển nhiên là bị hành động của Diệp Tê Trì làm cho kinh sợ.

Nữ nhân này cư nhiên....... Giúp hắn chặn mũi tên.

Hắn biết Diệp Tê Trì có cảm tình với hắn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bởi vì quá mức hèn nhát vẫn luôn không giám biểu đạt, ngày thường nàng ở tiểu viện vẫn luôn là nén giận không giám làm trái lời bất luận kẻ nào, ngay cả Lưu ma ma, một cái nô tỳ cũng có thể dễ dàng khi dễ nàng, hắn thật sự không nghĩ tới, nữ nhân này giờ khắc này lại trở nên dũng cảm như vậy.

"Diệp Tê Trì!" Tiêu Cẩn Hành không khỏi kêu tên nàng.

Nhìn đến nàng bởi vì đau đớn sắc mặt đều biến trắng.

Mũi tên trúng vào lưng Diệp Tê Trì làm nàng đau đến mức không nói nên lời.

Hiện tại nàng còn đang suy nghĩ, làm thế nào có thể khiến tên tàn tật Tiêu Cẩn Hành toàn thân mà lui.

Nàng quay đầu nhìn thích khách cưỡi ngựa tới càng ngày càng gần.

Khi còn cách bọn họ khoảng mấy mét, tên thích khách từ trên lưng ngựa bay lên trời, dùng tuyệt hảo khinh công liền trực tiếp hướng đến xe ngựa mà bay đến.

Diệp Tê Trì cắn chặt răng, nàng duỗi tay đột nhiên kéo xuống mũi tên trên lưng, sau đó đối với tên thích khách đang đến gần, trực tiếp hướng vào hắn mà đâm thẳng.

Thích khách hiển nhiên không có dự đoán được giờ phút này Diệp Tê Trì vẫn còn có sức phản kháng, càng không dự đoán được nàng sẽ trực tiếp rút mũi tên trên người mình xuống, bất cứ ai có lý trí đều biết rằng, một khi mũi tên được rút ra, mất máu quá nhiều liền lập tức tử vong.

Thích khách bởi vì Diệp Tê Trì phản kích, trực tiếp ngã xuống xe ngựa.

Hiện tại phía sau lưng Diệp Tê Trì toàn là máu.

Hơn nữa máu cứ phun ra, phun đến Tiêu Cẩn Hành đầy người thậm trí cả trên mặt đều là máu.

"Giúp ta che miệng lại vết thương!" Diệp Tê Trì dùng hết sức lực kêu Tiêu Cẩn Hành.

Chỉ cẩn không phải điểm trí mạng, chỉ cần cho nàng nhiều thời gian, với năng lực của nàng làm vết thương trên cơ thể khép lại, liền không đến mức làm nàng mất mạng.

Nàng một lần nữa cầm lấy roi quất lên thân ngựa.

Tuy nhiên, sát thương mà Diệp Tê Trì gây ra cho thích khách căn bản không đủ để thật sự đánh bại hắn, thích khách ngã trên mặt đất lúc sau liền nhanh chóng bay lên không trung, một lần nữa đuổi theo xe ngựa.

Lần này hai người rõ ràng không có sức chống cự.

Thanh kiếm sáng choé của tên thích khách cứ như vậy hướng thẳng về phía Tiêu Cẩn Hành.

Diệp Tê Trì cũng không kịp chắn trước mặt Tiêu Cẩn Hành, mắt thấy Tiêu Cẩn Hành sắp bị một kiếm đâm chết.

Thích khách thân thể đột nhiên cứng đờ.

Phía sau lưng có người bắn một mũi tên, cũng lúc đó, một bóng người nhanh chóng bay tới, một chân hung hăng đem thích khách đá xuống xe ngựa, thời điểm ngã xuống xe ngựa, người kia đột nhiên xoay người đáp xuống đất, trực tiếp một kiếm xuyên tim, tên thích khách miệng phun ra máu tươi, chết ngay tức khắc!

Gϊếŧ thích khách.

Tiểu Ngũ vội vàng xoay người lên xe ngựa, lo lắng nói, "Vương gia, ngài thế nào?!"

Hắn có thể có chuyện gì?!

Lão tử mới là người sắp chết!

Diệp Tê Trì ngã xuống xe ngựa, toàn thân đều là máu.

Giờ phút này bởi vì mất máu quá nhiều, nàng choáng váng đến mức nói không nên lời.

Vừa mới kêu Tiêu Cẩn Hành giúp nàng che lại vết thương, nam nhân này căn bản không có làm theo.

Nàng suy nghĩ thứ mày có phải hay không đang nhân cơ hội này mà gϊếŧ nàng.

Nàng rốt cuộc vì cái gì mà liều mạng cứu hắn ta?!

Nếu nàng thật sự chết, tuyệt đối sẽ chết không nhắm mắt!

"Ngươi qua xem nàng ta đi." Tiêu Cẩn Hành thanh âm lạnh nhạt.

Lời ít mà ý nhiều, giọng nói thực máu lạnh.

Tiểu Ngũ lập tức minh bạch Vương gia không có chuyện gì, Vương phi hẳn là bị thương không nhẹ.

Hắn vội vàng đi qua kiểm tra miệng vết thương trên người Diệp Tê Trì, máu vẫn không ngừng chảy ra, làm xe ngựa toàn là máu.

Còn tiếp tục chảy nhiều như vậy!

Tiểu Ngũ nhanh chóng giúp Diệp Tê Trì cầm máu, khẩn trương nói với Tiêu Cẩn Hành, "Vương gia, Vương phi mất máu quá nhiều, vết thương rất sâu, nếu không lập tức chữa trị, chỉ sợ ......."

Tiêu Cẩn Hành không có trả lời.

Lúc ấy Diệp Tê Trì đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Thẳng đến khi nàng thật sự bất tỉnh, vẫn không nghe được Tiêu Cẩn Hành nói muốn cứu nàng.

Nàng nghĩ, nàng sẽ có khả năng bị Tiêu Cẩn Hành vứt xác đến những nơi hoang dã chứ!