Chương 3: Răn dạy người phụ nữ ngang ngược

Diệp Tê Trì rời khỏi tẩm điện của Tiêu Cẩn Hành, nàng quay trở lại khoảng sân nhỏ dựa vào kí ức của Diệp Tê Trì.

Sân viện không lớn, lại nằm ở một khu vực tương đối hẻo lánh trong Vương phủ, hiển nhiên là không được cái tên điên Tiêu Cẩn Hành cho đãi ngộ tốt.

Nàng đi vào trong viện.

Chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, liền nghe được âm thanh khóc nỉ non, khóc đến thiếu chút nữa tắt thở, " Vương phi người rốt cuộc trở lại, nô tỳ còn tưởng rằng người sẽ không bao giờ quay lại..."

Nữ tử vừa khóc vừa chạy về phía An Ninh.

Diệp Tê Trì nhìn nữ tử, toàn thân quần áo một bộ màu xanh lục, búi tóc nhỏ cột bằng dây buộc tóc màu xanh lục, tổng thể rất đơn giản, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là nha hoàn.

Chỉ là nha hoàn của Vương phi, cũng không tránh khỏi khó coi một chút.

" Vương phi, tối hôm qua người bị Vương gia mang đi, thị vệ bên Vương gia lại không cho phép nô tỳ đi theo, nô tỳ đều cho rằng Vương phi sẽ bị Vương gia, bị Vương gia...." Nàng còn chưa nói hết câu, lại khóc lên.

Diệp Tê Trì thật sự chịu không nổi cái tính cách khóc sướt mướt của nữ nhân cổ đại này .

Nàng nói: "Lục Dữu ta không có việc gì, ngươi giúp ta chuẩn bị bồn tắm, ta tắm rửa một lát."

Lục Dữu là nha hoàn của hồi môn của Diệp Tê Trì, bởi vì Tiêu Cẩn Hành không thích nàng, toàn bộ vương phủ cũng chỉ có Lục Dữu trung thành, tận tâm đối tốt với nàng. Sau này khi Diệp Tê Trì chết, Lục Dữu bị đuổi ra Vương phủ, vì lớn lên có chút xinh đẹp, bị bọn côn đồ

trong thành nhắm đến dẫm đạp, hủy hoại, cuối cùng lựa chọn tự vẫn.

Bởi vì là vai phụ, mọi tình tiết trong sách về nàng đều rất sơ lược.

Bây giờ nghĩ lại có chút đáng sợ.

"Được, nô tỳ lập tức chuẩn bị cho Vương phi." Lục Dữu lau đi nước mắt, nhanh chóng rời đi.

Diệp Tê Trì cũng đi theo vào phòng chính.

Mới vừa đi vào, liền nghe thấy tiếng tát.

Diệp Tê Trì đôi mắt căng thẳng.

Ngay sau đó một giọng nói hung giữ quát lớn: "Ngươi không có mắt, đi đường không biết nhìn đường sao? Muốn đâm chết ta có phải hay không?!"

Là Lục Dữu bởi vì sốt ruột, không cẩn thận đυ.ng vào một lão phụ nhân.

Lão phụ nhân ăn mặc rõ ràng so với Lục Dữu đẹp đẽ quý giá hơn, mái tóc bạc được búi gọn gàng, mang một chiếc trâm ngọc quý giá, trên mặt nếp nhăn mọc tràn lan, sắc mặt hung ác.

"Lưu ma ma thực xin lỗi, Lục Dữu không phải cố ý, Lục Dữu chỉ đang vội đi lấy nước cho Vương phi mới có thể không cẩn thận đυ.ng vào ma ma..."

"Nô tỳ hạ tiện, còn ở đây giảo biện."Lưu ma ma vừa nói tay lại muốn đánh Lục Dữu.

Diệp Tê Trì sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói, "Dừng tay!"

Lưu ma ma nghe được thanh âm, giơ tay lên không đánh Lục Dữu nữa, nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi.

Bà xoay người đối mặt Diệp Tê Trì, làm bộ làm tịch hành lễ, "Vương phi, ta đang dạy nô tỳ này một bài học, thỉnh Vương phi không cần nhúng tay."

Căn bản không có đem Diệp Tê Trì để vào mắt.

"Khi nào đến phiên nô tài đến giáo huấn nô tài!" Diệp Tê Trì lạnh giọng, khí thế bức người.

Lưu ma ma rõ ràng ngơ ngẩn.

Lục Dữu trên mặt còn treo nước mắt cũng ngơ ngẩn.

Vương phi cư nhiên dám mắng Lưu ma ma.

Lưu ma ma chính là khi Vương gia phong vương rời khỏi hoàng cung, được Hoàng hậu nương nương cử đi bồi Vương gia đến vương phủ, địa vị vẫn luôn rất cao quý, đừng nói Vương phi, Vương gia đều đối với Lưu ma ma ba phần khách khí.

"Lưu ma ma ở hoàng cung nhiều năm như vậy, đừng ngay cả quan hệ chủ nô cơ bản nhất cũng không hiểu được chứ !"Diệp Tê Trì quát lớn.

Lưu ma ma bị Diệp Tê Trì nói có chút xấu hổ.

Ở hoàng thất, mối quan hệ giữa chủ và nô không bao giờ được phép xâm phạm.

Lưu ma ma đỏ mặt không giám phản bác.

Trước đây Diệp Tê Trì luôn vâng vâng dạ dạ ở trước mặt bà, lo sợ bà nói xấu nàng trước mặt Vương gia, làm Vương gia càng không thích nàng, hiện tại cư nhiên nàng đối xử với bà như vậy.

Chẳng lẽ là đầu nàng hỏng rồi.

"Ta thân thể có chút không thoải mái, đi đun cho ta một chậu nước nóng rồi mang vào phòng."Diệp Tê Trì ra lệnh mà không nói thêm gì.

Lưu ma ma không tin vào những gì mình nghe thấy.

Từ hoàng cung đến vương phủ, bà chưa từng có người sai sử làm việc, dựa vào tuổi tác và mối quan hệ với Hoàng Hậu, không ai dám chỉ thị bà!

Lưu ma ma tức giận đến nỗi thở không thông, "Ngươi kêu ta đun nước cho ngươi..."

"Lưu ma ma." Diệp Tê Trì Trực tiếp đánh gãy lời bà ta nói: "Ở trước mặt bổn phi, chú ý với cách xưng hô của mình."

Lưu ma ma trừng lớn đôi mắt.

Trước mắt Diệp Tê Trì, qua đêm ở tẩm điện Vương gia một đêm liền cho rằng chính mình được sủng ái sao?!

"Còn không mau đi!" Diệp Tê Trì sắc mặt lại trầm xuống.

Lưu ma ma cắn răng.

Trên mặt bàn bà ta cũng không dám thật sự cùng Vương phi đối nghịch, chủ nô luôn có sự khác biệt, nếu thật sự truy cứu thì quả thật là bất kính với nàng.

Nhưng trong lòng, Lưu ma ma lại lén cười lạnh.

Tất cả người trong sân này ngoại trừ Lục Dữu người trong viện đều bị bà mua chuộc, bà ta có vạn loại phương pháp tra tấn nàng.

Lưu ma ma khoanh tay trước bụng hơi cúi người nói: "Vâng, nô tỳ tuân lệnh."

Diệp Tê Trì cũng không nhìn Lưu ma ma nữa, lão thái bà này tâm thật sự tàn nhẫn, sau khi Diệp Tê Trì chết, chính bà ta đem Lục Dữu đuổi khỏi vương phủ khiến nàng gặp kết cục bi thảm như vậy, xem nàng về sau như thế nào ăn miếng trả miếng!

"Lục Dữu, đỡ ta vào." Diệp Tê Trì kêu Lục Dữu.

Lục Dữu mới từ khϊếp sợ phản ứng lại.

Vừa rồi không phải nàng nhìn nhầm đi, Vương phi cư nhiên đem Lưu ma ma giáo huấn một trận.

Trước kia thì ngược lại.

Lục Dữu không dám trì hoãn, nhanh chóng đỡ Diệp Tê Trì vào tẩm điện Diệp Tư Trì ở.

So với tẩm điện hoa lệ của Tiêu Cẩn Hành, nơi này nên được gọi là nhà tranh.

Diệp Tê Trì liếc nhìn xung quanh, lại lần nữa đem tổ tông mười tám đời Tiêu Cẩn Hành ra mắng một phen.

"Vương phi." Trong phòng khách, Lục Dữu có chút lo lắng, "Người vừa mới làm như vậy đối với Lưu ma ma, bà ấy có thể hay không trả thù người?"

Sẽ.

Nhưng lại có thể thế nào?!

Nàng sẽ làm Lưu ma ma ăn không hết gói đem đi.

"Yên tâm, ta tự có trừng mực." Diệp Tê Trì nói có lệ, nàng kêu Lục Dữu, "Giúp ta lấy cái gương lại đây."

".....Nga" Lục Dữu luôn cảm thấy Vương phi giống như.... Thay đổi.

Nhưng ngoại hình và dáng người vẫn là như vậy.

Lục Dữu lấy một chiếc gương đồng đưa cho Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì sửng sốt khi nhìn chính mình trong gương đồng.

Nữ nhân này cũng thật sự quá đẹp đi!

Ở mạt thế, khi còn là đại tiểu thư An gia, nàng cũng là một đại mỹ nữ nhưng so với nữ nhân trong gương thì chả là gì cả.

Nhìn xem làn da trắng mịn không tì vết, đường nét khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt đôi mắt yêu kiều và đôi môi nhỏ nhắn quyến rũ, xem đến nỗi nàng là một cái nữ tử cũng đều tâm huyết mênh mông.

Nàng hơi nhíu nhíu mày.

Ngay cả biểu cảm cau mày cũng rất quyến rũ.

"Tiêu Cẩn Hành hoá ra là mắt mù sao? Nữ nhân xinh đẹp như vậy không cần ngược lại muốn gϊếŧ nàng?" Diệp Tê Trì nhịn không được lẩm bẩm.

Nguyên văn không có đặc biệt nói qua mỹ mạo của Diệp Tê Trì, chỉ mô tả ngày gả của nàng ngoài cửa những con chim hỉ thước đều vì dung nhan của nàng mà rớt xuống.

Lục Dữu ở bên cạnh nghe Diệp Tê Trì nói thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.

Vương phi cũng quá.... Thiếu khiêm tốn.

Cho dù đó là sự thật thì cũng không thể nói ra được.

Nữ tử phải thật tinh tế và khéo léo.