Chương 4: Thể chất đặc biệt

Diệp Tê Trì thưởng thức người trong gương một hồi lâu.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, "Vương phi, nô tỳ mang nước ấm tới cho người."

"Vào đi." Diệp Kê Trì lên Tiếng, thuận tay đưa gương đồng cho Lục Dữu.

Cánh cửa mở ra.

Lưu ma ma sai hai cái gia đinh nâng thùng nước ấm đi đến.

Lục Dữu nhanh chóng dẫn hai gia đinh đem nước ấm đặt vào sau tấm bình phong.

Sau khi gia đinh dọn song, Lưu ma ma liền muốn dẫn người đi.

"Chờ một chút." Diệp Tê Trì kêu Lưu ma ma.

"Vương phi còn có cái gì phân phó?"

"Vào theo ta." Diệp Tê Trì ra lệnh.

Lưu ma ma không vui nhưng vẫn theo sau Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì đi đến trước thùng gỗ chứa nước, nàng đột nhiên nắm lấy cánh tay Lưu ma ma, ấn tay bà ta vào thùng nước.

"A!" Lưu ma ma hét lên.

Nước sôi nóng đến mức khiến cả khuôn mặt bà ta đều giữ tợn.

Bà ta chống cự cố gắng đưa tay ra.

Tuy nhiên lại bị Diệp Tiêu Trì liều mạng ấn đè ở bên trong, dù có chống cự thế nào cũng không thể thoát được.

"Vương phi, buông ta ra, buông ta ra, cầu người buông ta ra!" Lưu ma ma điên cuồng dãy dụa.

Gia đinh cùng Lục Dữu đều ở bên cạnh chứng kiến hết thảy.

Cũng không ai dám đứng ra can ngăn.

Diệp Tê Trì nhìn vào mu bàn tay của Lưu ma ma, xác nhận đã sưng đỏ, phồng rộp mới buông tay.

Lưu ma ma nhanh chóng thu tay lại.

Vết bỏng đau đến thấu tim.

Giờ phút này khí thế đột nhiên liền không còn.

Nhìn như đã già đi mấy tuổi.

Diệp Tê Trì hướng về hai cái gia đinh ra lệnh, "Đem Lưu ma ma ra ngoài, hảo hảo kêu đại phu nhìn xem."

"Nô tài tuân mệnh." Hai gia đinh vội vàng tiến lên đỡ Lưu ma ma.

Hai người cũng bị Vương phi doạ tới rồi.

Chưa từng thấy qua Vương phi ác độc như vậy.

Lưu ma ma đau đến nói không nên lời, bà thảm thiết bị người kéo đi rồi.

Lục Dữu nhìn mu bàn tay bị phỏng rách của bà ta, không khỏi có chút sợ hãi.

Nàng quay đầu nhìn về phía thùng gỗ.

Nếu Vương phi không nhờ Lưu ma ma thử nước kết quả không phải Vương phi bị phỏng thì chính là nàng bị phỏng.

"Vương phi người làm sao biết được nước này là nước nóng." Lục Dữu tò mò hỏi.

Diệp Tê Trì mỉm cười.

Lưu ma ma vốn là người lòng dạ độc ác, mới vừa bị nàng giáo huấn, giờ phút này không muốn trả thù nàng mới là lạ.

Chỉ cần động ngón chân là biết Lưu ma ma muốn làm cái gì.

Huống chi nàng còn có được góc nhìn của thượng đế.

Diệp Tê Trì không giải thích, ánh mắt khẽ động, "Lục Dữu gọi người chuẩn bị nước lạnh."

Chỉ là đột nhiên cảm thấy Vương phi thông minh như vậy.... Thật sự rất tốt.

Chỉ chốc lát sau.

Hạ nhân mang nước lạnh tới, độ ấm vừa phải.

Diệp Tê Trì dưới sự trợ giúp của Lục Dữu, nằm xuống thùng nước bên trong. Nhìn thân hình trắng nõn non mịn này, nàng có chút xuất thần.

"Vương phi." Lục Dữu một bên giúp nàng tắm gội, một bên mở miệng nói, "Tối qua Vương phi và Vương gia có quan hệ không..."

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.

Ít nhiều, sẽ viên phòng đi, thủ cung sa dường như đã biến mất.

"Ân." Diệp Tê Trì lên tiếng.

"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Lục Dữu cao hứng đến độ muốn nhảy dựng lên.

Hảo cái rắm!

Nàng là bị chó cắn.

"Vương phi, người thân thể đau nhức sao? Thân thể có chỗ bào không thoải mái không? Nô tỳ thấy trên người của ngài vẫn là trắng nõn phấn nộn, tối hôm qua Vương gia có làm đau người không?" Lục Dữu quan tâm hỏi.

Ở cổ đại trước khi xuất giá , không chỉ tân nương phải biết chuyện trong phòng the của mình, nha hoàn hầu hạ cũng cần phải biết rõ ràng.

"Đi lấy cho ta một con dao." Diệp Tê Trì đột nhiên ra lệnh.

Lục Dữu bối rối.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh đi ra ngoài, sau đó cung kính đưa một con dao găm nhỏ cho Diệp Tê Trì, " Vương phi dùng con dao này làm gì vậy... A."

Lục Dữu kêu lên một tiếng.

Nàng nhìn Vương Phi dùng dao găm trực tiếp ở trên ngó tay cắt xuống.

Máu nháy mắt chảy từng giọt rớt xuống thùng gỗ.

Lục Dữu hoảng sợ, vội đi qua ngăn cản hành động của Diệp Tê Trì. Đem miệng vết thương trên tay Diệp Tê Trì giữ chặt.

"Vương phi, người làm cái gì, người không thể như vậy làm tổn thương chính mình, người vừa mới được Vương gia sủng hạnh, thật vất vả mới có cuộc sống đẹp, làm sao người có thể nghĩ quẩn trong lòng?" Lục Dữu khóc đến che trời lấp đất.

"Lục Dữu." Diệp Tê Trì kêu nàng.

Đem ngón tay ra tới lau khoé mắt nàng.

Ngay lúc nàng duỗi tay ra lần nữa, miệng vết thương trên ngón tay đã biến mất, không còn một dấu vết.

Lục Dữu xem đến choáng váng.

Thậm trí còn véo chính mình một cái xem có phải đang mơ hay không.

Diệp Tê Trì nâng lên khoé miệng.

Quả nhiên, như nàng đoán thể chất đặc biệt của nàng cùng nàng xuyên thư!

Truyền thừa của thế gia y học An thị, chỉ cần không phải vết thương trí mạng , thân thể có thể tự động lành lại.

Nàng nghĩ, tối hôm qua nàng xuyên đến đây hẳn là đã chết, cũng nhờ thể chất đặc biệt của mình mà nàng mới sống sót, nếu thật là như vậy, nàng cho dù không ngủ với Tiêu Cẩn Hành cũng sẽ không chết?!

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Diệp Tê Trì thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu mà chết.

Thật nên làm tên điên kia trúng di hương thất khiếu đổ máu mà chết.

"Vương phi, người thật sự có phép thuật sao?" Lục Dữu thật vất vả phản ứng lại, ngơ ngẩn hỏi.

"Đừng nói cho bất luận kẻ nào, có biết không?"

"A?"

"Ai đều không thể nói, bao gồm cả người Diệp gia, ngươi biết không?" Diệp Tê Trì dặn dò.

Lục Dữu gật đầu như gà mổ thóc.

Không nói không nói.

Vương phi chắc chắn là đang giở trò với nàng mà thôi.

"Được rồi, đỡ ta đứng dậy đi." Diệp Tê Trì cũng đã tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm được một lúc thì thật ra có hơi buồn ngủ.

Lục Dữu hầu hạ Diệp Tê Trì ra khỏi thùng gỗ.

Mới vừa nằm lên giường.

"Vương phi, Tiểu Ngũ cầu kiến." Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng nói của nam nhân.

Diệp Tê Trì nhíu mày.

Người của Tiêu Cẩn Hành, nàng một cái đều không muốn nhìn thấy.

Đen đủi.

"Vương phi." Không có tiếng trả lời, Tiểu Ngũ lại gọi.

Diệp Tê Trì có chút không kiên nhẫn.

Lục Dữu có vẻ có chút kích động, nàng nhỏ giọng nói: " Vương phi, Vương gia có phải hay không tới ban thưởng cho người, có phải hay không chuyển người về uyển viện của Vương gia....?"

Nghĩ cũng quá nhiều!

Tên điên đó hiện tại khẳng định đang nghĩ như thế nào để gϊếŧ nàng.

"Đỡ ta đứng lên đi." Diệp Tê Trì phân phó.

Lục Dữu vội vàng giúp nàng mặc tốt y phục, sau khi thay xong liền đỡ nàng đi ra ngoài.

Bên trong phòng chính.

Tiểu Ngũ cung kính ở đó chờ, nhìn thấy Diệp Tê trì xuất hiện vội vàng quỳ xuống: "Thỉnh an Vương phi."

"Có chuyện gì à?" Diệp Tê Trì nhướng mày.

"Vương gia phân phó tiểu nhân, đem đồ vật lại đây cho Vương phi." Tiểu Ngũ trả lời.

Lục Dữu nhịn không được hưng phấn.

"Thứ gì?"

"Đây là lần trước, Miến Điện quốc đưa tới cống phẩm dạ minh châu, Hoàng Hậu đích thân ban thưởng cho Vương gia, hiện tại đưa cho Vương phi." Vừa nói, Tiểu Ngũ vừa bảo hạ nhân đi ra theo lấy.

Diệp Tê Trì cau mày.

Tên điên này lại đang giở trò gì vậy?

"Mặt khác." Tiểu ngũ từ trên tay hạ nhân lấy thêm một bát canh," Vương gia nói tối hôm qua Vương phi thật vất vả nên đặc biệt nấu một bát canh dưỡng thân, sai tiểu nhân đưa lại đây cho Vương phi."

"Vương gia thật sự là quá tốt rồi." Lục Dữu không khỏi vui mừng

Diệp Tê Trì trợn mắt trắng.

Này cái gì mà canh dưỡng thân, rõ ràng chính là thuốc tránh thai.