Chương 33: Cẩn thận ta cắn ngươi nga!

Diệp Tê Trì hoàn toàn thanh tỉnh.

Đối với chuyện Tiêu Cẩn Hành không có gϊếŧ nàng, nàng đúng thật là mang ơn đội nghĩa. Trong sách, Tiêu Cẩn Hành tuyệt đối sẽ không nương tay nhân từ như vậy.

Màng bình ổn cảm xúc, nói: "Ta đã ngủ thật lâu sao?"

"Ngươi nghĩ sao?"

"Chiếm giường của ngươi."

"Ngươi nghĩ sao?!"

"Vậy ta liền dậy." Diệp Tê Trì vẻ mặt tự nhiên.

Trong lòng nghĩ, muốn nàng nhường vị trí thì nhường vị trí, hung cái gì mà hung.

Nàng đứng dậy xuống khỏi giường.

Tiêu Cẩn Hành liền như vậy thẳng lăng nhìn Diệp Tê Trì.

Nhìn nàng xuống giường động tác tuy rằng có chút lao lực, nhưng hoàn toàn không phải một người bị thương nặng có thể làm được

Thời điểm Diệp Tê Trì đang muốn rời đi.

Tiêu Cẩn Hành đột nhiên duỗi tay, một phen túm chặt Diệp Tê Trì, sau đó dùng sức một cái.

Diệp Tê Trì mất thăng bằng, đột nhiên ngã vào lòng của Tiêu Cẩn Hành, mông ngồi trên hai chân hắn.

Cùng lúc đó, Tiêu Cẩn Hành trực tiếp kéo miếng gạc quấn quanh vết thương phía sau lưng nàng.

Băng gạc bị xé toạc, hiện lên vết thương giờ phút này tựa hồ đang bắt đầu kết vảy.

Sao có thể?!

Vết thương bị mũi tên đâm sâu như vậy, không có khả năng lành nhanh đến mức này được.

Diệp Tê Trì hiển nhiên biết cũng biết Tiêu Cẩm Hành đang nghi hoặc cái gì, nàng đột nhiên đẩy Tiêu Cẩn Hành ra, từ trên người hắn đứng dậy, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cư nhiên tuỳ tiện xé y phục của ta, là có bệnh a!"

Tiêu Cẩn Hành lạnh lùng nhìn nàng, mang theo ánh mắt dò xét!

Đối với nữ nhân này, rõ ràng có một sự nghi ngờ rất lớn, "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Diệp Tê Trì."

"Diệp Tê Trì!" Tiêu Cẩn Hành rống giận.

"Đúng vậy, chính là ta."

"....." Tiêu Cần Hành tức giận đến xanh mặt.

Diệp Tê Trì sửa sang lại y phục lộn xộn trên người, nàng nói, "Ngươi hỏi ta là ai, ta chỉ biết nói cho ngươi ta là Diệp Tê Trì. Ngươi muốn hỏi ta có thân phận khác hay không...."

Diệp Tê Trì cố ý kéo dài âm cuối.

Tiêu Cần Hành bị Diệp Tê Trì gợi lên hứng thú.

"Ta còn là một con hồ ly tinh." Diệp Tê Trì nhếch miệng cười.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt vô cùng khó coi.

Diệp Tê Trì cư nhiên chơi hắn!

"Một con hồ ly tinh chuyên ăn trái tim người." Diệp Tê Trì vẻ mặt khoe khoang, "Cho nên chớ đến chọc ta, nếu không ta liền cắn ngươi nga!"

Nói xong.

Xoay người liền đi rồi.

Cũng mặc kệ Tiêu Cẩn Hành bị nàng chọc cho sắp nổ tung.

Tiểu Ngũ vừa nghe thấy Vương gia mắng Vương phi, liền tự động lảng tránh.

Giờ phút này nhìn thấy Vương phi nghênh ngang đi ra, thiếu chút nữa làm rớt cằm xuống.

Vương phi rốt cuộc là....... thần thánh phương nào!

"Tiểu Ngũ!" Giọng nói giận giữ của Vương gia từ trong phòng truyền ra.

"Tiểu nhân ở đây!" Tiểu Ngũ sợ tới mức hai chân đều run rẩy.

"Đem tất cả đồ vật trên giường toàn bộ thay hết cho ta, vứt gối đầu đi."

"......" Vương gia là không tìm được nơi phát tiết sao?!

Tiểu Ngũ nhanh chóng kêu người đến thay toàn bộ chăn ga gối đệm.

Sau đó lại hầu hạ Vương gia tắm gội, một lúc sau, Vương gia dường như đã bình tĩnh trở lại.

Cũng không biết Vương phi làm gì, mà có thể làm Vương gia tức giận đến nước này.

"Tiểu Ngũ, ngươi nói lần này người ám sát bổn vương là ai?" Tiêu Cẩn Hành đột nhiên hỏi.

Tiểu Ngũ vẻ mặt nghiêm túc, "Tiêu nhân cho rằng, là người của Thái Hậu."

Tiêu Cần Hành nhìn Tiểu Ngũ.

"Cung tiễn trên người thích khách là của Sở Vương, nhất định không phải là Sở vương, Sở vương không có khả năng tự mình đi tìm phiền toái, hắn hiện tại cần nhất chính là mượn sức để cường đại thế lực của chính mình, tuyệt đối sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ. Cũng không phải là thái tử, Thái Tử liền tính không thông minh, cũng biết hiện tại trong triều có hai bên thế lực, một bên ủng hộ hắn ta một bên khác ủng hộ Sở vương, hắn nhất cử nhất động đều bị người nhìn chằm chằm, hắn cũng sợ mắc lỗi bị người bắt được, nắm được nhược điểm cho nên cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Khả năng duy nhất chính là Thái Hậu."

Tiêu Cẩn Hành gật đầu, trong lòng cũng đã sớm biết rõ.

"Vương gia, Thái Hậu là muốn làm Thái Tử cùng Sở vương tàn sát lẫn nhau, sau đó làm Vương gia ngồi không cũng thu được lợi ích."

Cho nên hôm nay chính là một vở diễn.

Thích khách không có khả thật sự gϊếŧ Vương gia, Vương gia hẳn là đã sớm biết, nhưng mà vẫn để Diệp Tê Trì liều chết cứu hắn.

Vương phi thật thảm!

Tiêu Cần Hành không biết Tiểu Ngũ trong lòng đang nói thầm cái gì, hắn lãnh đạm lên tiếng, "Trước xem chuyện gì sẽ xảy ra."

"Vâng."

"Nhìn chằm chằm Diệp Tê Trì cho ta." Tiêu Cần Hành đột nhiên chuyển chủ đề.

"Tiểu nhân tuân mệnh!"

Rõ ràng là ân nhân cứu mạng, nhưng lại coi như là kẻ thù.

.........

Diệp Tê Trì trở lại tiểu viện của mình.

Mới vừa bước vào cửa tẩm điện, liền nhìn thấy Lục Dữu ở mép giường nàng lệ rơi đầy mặt.

"Lục Dữu." Diệp Tê Trì kêu nàng.

Lục Dữu ngẩn ra, nàng ngước mắt lên nhìn Diệp Tê Trì, nhìn thấy nàng hảo hảo đứng ở trước mặt, lúc đầu là kinh hỉ đến cuối cùng là khủng hoảng, Lục Dữu sợ tới mức thân thể đều phát run, "Vương Vương Vương phi, người là quỷ sao?"

Ngươi mới là quỷ!

Diệp Tê Trì liếc mắt nhìn Lục Dữu một cái, "Chuẩn bị nước tắm gội."

"Quỷ còn muốn tắm gội sao?" Lục Dữu trừng lớn đôi mắt, một giây sau có thể sẽ bị doạ ngất xỉu đi.

Diệp Tê Trì vô ngữ.

Nàng bước về phía Lục Dữu.

Lục Dữu bị doạ thảm, nàng "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, "Vương phi, Vương phi, người muốn cái gì cứ nói cho ta, ta lập tức thêu cho người, người đừng đừng tới làm ta sợ, ta sợ quỷ!"

Diệp Tê Trì một phen giữ chặt Lục Dữu.

"A!" Lục Dữu thét chói tai.

"Kêu la cái gì, quỷ có thể chạm vào người sao?" Diệp Tê Trì không kiên nhẫn nói.

Lục Dữu thiếu chút nữa ngất xỉu, giờ phút này nghe Vương phi nói như vậy, mới sửng sốt trong giây lát.

Nàng vội vàng trở tay bắt lấy Diệp Tê Trì, sờ tới sờ lui còn có chút độ ấm, "Vương phi người không chết a?"

"Vô nghĩa!"

"Chính là Vương gia nói người sắp chết."

"Hắn ước gì ta sẽ chết sớm."

"......."

"Mau lên làm người chuẩn bị nước tắm. Trên người đều là máu, nhão nhão dính dính, lại còn thối."

"Nga." Lục Dữu từ trên mặt đất ngồi dậy, hỏi: "Vương phi thật sự không có việc gì sao? Ta nghe nói ngự y đều đến trong phủ, vết thương bình thường không nghiêm trọng lắm, như thế nào sẽ mời ngự y tới?"

"Đã từng tới sao?" Diệp Tê Trì mơ mơ màng màng, hình như cũng cảm giác được có người giúp nàng xử lý vết thương, nàng lẩm bẩm nói, "May mắn tới nhanh."

"Bằng không tính mạng Vương phi liền thật sự gặp nguy hiểm có phải hay không?" Lục Dữu hốc mắt đều đỏ.

Nàng liền biết Vương phi bị thương khẳng định không đơn giản như nàng nói.

"Bằng không miệng vết thương đều sẽ khép lại."

"......." Lục Dữu cảm thấy, Vương phi nhà mình cùng với người thường đúng thật là bất đồng.

Nàng cần phải làm quen với nó.

Khi đã trở thành một thói quen, liền cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa!