Chương 34: Cung yến

Diệp Tê Trì nằm trong bồn tắm.

Lục Dữu giúp nàng tẩy sạch bụi bẩn cùng vết máu trên người.

"Vương phi, vết thương phía sau lưng người đều đóng vảy cả rồi." Lục Dữu kinh hô.

Nghĩ đến lúc trước Vương phi tự cắt ngón tay chính mình sau đó vết thương thực mau liền khép lại, lúc ấy nàng còn tưởng rằng đó là trò đùa của Vương phi, hiện tại xem ra, đây là sự thật!

Vừa rồi trên xe ngựa toàn bộ đều là máu, bây giờ lại giống như chỉ bị xước da thôi vậy.

Diệp Tê Trì cũng không có giải thích cho Lục Dữu, nàng có chút lười biếng nói, "Đừng nói ra bên ngoài là được."

Nhưng Tiêu Cẩn Hành dường như đã phát hiện ra manh mối.

Phát hiện lại có thể thế nào?!

Dù sao hắn cũng tra không ra, nàng không phải là Diệp Tê Trì.

"Nga." Lục Dữu ngoan ngoãn gật đầu, nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì, "Vương phi, người nói người đều liều mạng cứu vương gia như vậy, Vương gia có thể hay không bị người làm cảm động."

Xùy!

Hắn làm sao có thể có loại tình cảm thần thánh như vậy.

Giờ phút này, Diệp Tê Trì cũng coi như là suy nghĩ cẩn thận, người ám sát Tiêu Cẩn Hành lần này, rất có thể chính là Thái Hoàng Thái Hậu chỗ dựa duy nhất của Tiêu Cẩn Hành.

Thái Tử cùng Sở vương lúc này đang đấu đá lẫn nhau, ai cũng không giám hành động thiếu suy nghĩ, người duy nhất muốn gây náo loạn cho hai bên cũng chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu chính là nghĩ muốn Thái Tử cùng Sở vương tranh chấp, đến cuối cùng Tiêu Cẩn Hành là người chiếm được lợi.

Mà Tiêu Cẩn Hành chắc chắn cũng biết đây là mưu kế của Thái Hoàng Thái Hậu, cho nên hắn liền biết hắn tuyệt đối sẽ không chết, biết rõ mình sẽ không chết còn ngầm đồng ý để nàng vì hắn chặn mũi tên.....

Cũng may, nàng cũng không để bụng.

Nàng cùng hắn, nói chút lợi ích là được.

Người thông minh như Tiêu Cẩn Hành tuyệt đối sẽ không kháng cự chỗ tốt đưa tới cửa!

Có lẽ đây là lý do Tiêu Cẩn Hành rõ ràng có thể gϊếŧ nàng, nhưng cuối cùng lại lựa chọn đưa nàng trở về phủ.

"Vương phi, không ngờ người lại yêu Vương gia nhiều đến như vậy." Lục Dữu cảm thán.

Trước đây nàng liền biết Vương phi đối với Vương gia nhất kiến chung tình, chỉ là không nghĩ tới, Vương phi cư nhiên lại yêu đến mức liều mạng như vậy.

Diệp Tê Trì trợn mắt liếc nhìn Lục Dữu một cái, "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta yêu hắn?!"

Cả hai con mắt!

"Ta yêu hắn máu lạnh? Yêu khuôn mặt than của hắn? Yêu hắn muốn gϊếŧ ta?"

Lục Dữu bị nói đến á khẩu không trả lời được.

"Nhưng thật ra......" Diệp Tê Trì dừng một chút, "Gương mặt kia còn miễn cưỡng có thể dùng được."

"......" Lục Dữu cảm thấy, tốt nhất là Vương phi không nên nói gì.

.........

Một tháng sau.

Diệp Tê Trì nói là dưỡng thương, kỳ thật chính là mỗi ngày ở tiểu viện ngủ đến ngon lành.

Tiêu Cẩn Hành một tháng qua cũng không có tới tìm nàng, nàng cũng là sống đến tiêu dao tự tại.

Chỉ là cuộc sống như thế này lâu dần nhiều ít cũng cảm thấy có chút nhạt nhẽo.

Nàng đang tính toán rốt cuộc Tiêu Cẩn Hành khi nào mới có thể xưng đế, chờ đến khi thiên hạ thái bình, người nhà nàng an ổn, nàng chính là muốn đi lưu lạc giang hồ.

Thật khó nắm bắt.

Lục Dữu đột nhiên vô cùng lo lắng vội vàng từ bên ngoài chạy vào, trên mặt còn vương đầy mồ hôi, "Không ổn, Vương phi, không ổn!"

Diệp Tê Trì đang nằm trên trường kỷ thảnh thơi phơi nắng.

Lục Dữu đây là đang trúng tà?!

"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Tê Trì vẻ mặt bình tĩnh.

"Bạch, Bạch, Bạch tướng quân đã trở lại!" Lục Dữu nói không rõ ràng.

Bạch tướng quân? Bạch Văn Vũ.

Vị tướng quân anh dũng nhất của Đại Huyền Quốc, tay cầm trăm vạn binh quyền, nhiều năm qua vẫn luôn trấn thủ biên quan, Hoàng Thượng đều phải ban vài phần ân huệ.

"Phụ thân Bạch Mặc Uyển." Diệp Tê Trì lẩm bẩm nói.

"Vương phi, người quả nhiên vẫn là để ý đến sự tồn tại của Bạch cô nương."

"......" Lục Dữu không trở thành biên tập, quả thực là đáng tiếc.

Như vậy sẽ thêm phần kịch tính.

"Ngũ đại nhân vừa mới lại đây tìm người, ta nói người còn đang ngủ, không cho ông ấy vào sân." Lục Dữu bẩm báo.

Phía trước Diệp Tê Trì đã cảnh báo cho Lục Dữu, nếu Tiêu Cẩn Hành kêu người lại đây, đều coi như không nhìn thấy.

Lục Dữu cho rằng Vương phi đang tức giận là bởi vì Vương gia đã lâu như vậy không có đến gặp nàng.

Trên thực tế là Diệp Tê Trì thật không muốn gặp hắn.

"Buổi tối ngày mai Hoàng Thượng sẽ mở yến tiệc chiêu đãi người một nhà Bạch tướng quân, Vương gia cùng Vương phi đều phải tham dự. Vương gia yêu cầu người thay cung phục, sáng mai đi hoàng cung."

Nhanh như vậy nàng liền phải gặp Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu.

Ngẫm lại liền cảm thấy có chút kích động.

"Vương phi?!" Lục Dữu thấy Diệp Tê Trì không có đáp lại, có chút lo lắng nói, "Bằng không Vương phi giả vờ bị bệnh không đi!"

"Đi, như thế nào không đi!" Diệp Tê Trì vẻ mặt hưng phấn, "Ta còn muốn xem Bạch Mặc Uyển trông như thế nào."

Nếu nhớ không lầm.

Hoàng thượng lần này mở tiệc chiêu đãi Bạch Văn Vũ, trừ bỏ tẩy trần, việc quan trọng nhất chính là hôn phối Bạch Mặc Uyển cùng Sở Vương, bất quá Bạch Mặc Uyển sẽ lập tức cự tuyệt, thời điểm nàng đọc truyện còn cảm thấy rất thoả mãn, tự mình đi trải nghiệm chẳng phải sẽ rất thú vị sao?!

"Vương phi, người ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì ngu ngốc. Ngày mai nô tỳ không thể đi theo người tiến cung được." Lục Dữu vẻ mặt đầy lo lắng.

Không biết có phải hay không Vương phi bị đả kích quá độ, dường như đang không cao hứng.

Ai đều biết, Thần Vương từ nhỏ đã thích Bạch tiểu thư, chỉ là Bạch tiểu thư vẫn luôn chung tình với Sở vương, Thần vương mới lựa chọn cưới Vương phi người có vài nét tương tự Bạch tiểu thư.

Vương phi tự nhiên cũng biết, cho nên trước lúc xuất giá nàng đòi sống đòi chết không muốn gả, nói không muốn trở thành thế thân của người khác, nào đâu biết rằng, vừa mới nhìn thấy dung mạo của Thần vương liền bị thuyết phục rồi, sau đó chịu thương chịu khó nghẹn khuất làm một cái Vương phi, ảo tưởng có một ngày Thần vương có thể có chút tình cảm với nàng.

"Nói bậy cái gì!" Diệp Tê Trì trợn mắt liếc nhìn Lục Dữu.

Nàng ngày mai chính là muốn đi xem kịch hay.

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Tê Trì mơ màng bị Lục Dữu gọi dậy.

Trong đoạn thời gian thật dài nàng đều ngủ tới mặt trời đều phơi ba sào, hôm nay tự nhiên dạy sớm như vậy, làm nàng khó chịu muốn chết.

Sau một phen rắc rối, Lục Dữu cuối cùng cũng giúp Diệp Tê Trì thay xong một bộ cung phục, châu quang bảo khí, rườm rà phức tạp!

Không thể không nói, loại tướng mạo như Diệp Tê Trì rất thích hợp để những đồ vật khoa trương như này tới phụ trợ, càng rực rỡ càng làm nổi bật vẻ đẹp diễm lệ tuyệt sắc của nàng. Nàng hoàn toàn không giống như những nữ tử mặc vào tục tằn, mà nhìn qua lại thật vũ mị động lòng người.

"Vương phi, người như vậy khẳng định có thể đem Bạch cô nương kéo đi xuống." Lục Dữu tin tưởng mười phần nói.

Nàng mới không nghĩ đem Bạch Mặc Uyển kéo xuống.

Bạch Mặc Uyển là bạch nguyệt quang của của Tiêu Cẩn Hành, nàng cho đến bây giờ còn chưa từng nghĩ tới muốn bá chiếm vị trí của bạch nguyệt quang.

Sau khi trang điểm xong.

Diệp Tê Trì đi về phía xe ngựa đang chờ ở cổng lớn.

Tiêu Cẩn Hành nghiễm nhiên đã ở trong xe ngựa đợi nàng.

Thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau.

Diệp Tê Trì đột nhiên mỉm cười.

Tiêu Cẩn Hành nheo mắt lại.

Diệp Tê Trì nói, "Không nghĩ tới hai ta còn mặc trang phục tình lữ."

"......." Trong miệng toàn là những lời nói bậy, nói bạ.

Diệp Tê Trì ngồi bên cạnh Tiêu Cẩn Hành.

Hai người đã một tháng không gặp, Tiêu Cẩn Hành như cũ vẫn không thích nàng.

Diệp Tê Trì lần này rất chủ động, nàng mở miệng hỏi, "Hiện tại tâm tình ngươi thế nào?"

Tiêu Cẩn Hành thậm chí còn không thèm nhìn Diệp Tê Trì một cái.

"Nghe nói đêm nay cung yến, phụ hoàng ngươi có ý định gả Bạch tiểu thư cho Sở vương điện hạ." Diệp Tê Trì vui sướиɠ khi có người gặp hoạ.

"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Cẩn Hành sắc mặt trầm xuống.

"Tùy tiện nói cho ngươi biết."

"Liền tính Uyển nhi gả cho người khác, ta cũng không có khả năng đối với ngươi có cảm tình."

"......."

Người này là có bao nhiêu tự luyến vậy.