Chương 35: Nữ chủ Bạch Mặc Uyển

Xe ngựa đến hoàng cung.

Tường thành cao cùng cổng thành uy vũ.

Đối với Diệp Tê Trì mà nói, đây là lần đâu tiên nàng chân chính nhìn thấy hoàng cung, nhiều ít vẫn là có chút ngạc nhiên.

Nàng không khỏi xốc tấm rèm cạnh xe ngựa, tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.

"Diệp Tê Trì!" Tiêu Cẩn Hành kêu nàng.

"Cái gì?"

"Kéo rèm cửa xuống."

"Vì cái gì?"

"Có biết cái gì gọi là quy củ hay không!" Tiêu Cẩn Hành lạnh giọng quát.

Diệp Tê Trì mang theo chút khó chịu.

Sống chung với người cổ đại thật mệt.

Diệp Tê Trì buông rèm xuống, nàng cũng biết hiện tại nên nhập gia tùy tục.

Rốt cuộc, ở một nơi chỉ có vương quyền không có vương pháp, không cẩn thận một chút chính là rơi đầu.

Mới vừa buông tấm rèm xuống, liền có vài con ngựa ở bên cạnh chạy qua.

Người dẫn đầu quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa, chợt khựng lại khi thấy sườn mặt của nữ nhân trong xe.

"Sở vương." Thị vệ phía sau thấy hắn đột nhiên dừng lại, lập tức tiến lên cung kính nói.

"Giá!" Sở vương hoàn hồn, cưỡi ngựa rời đi.

Trên xe ngựa.

Tiểu Ngũ bẩm báo, nói: "Vương gia, người vừa mới đi qua chính là Sở vương."

"Ân." Tiêu Cẩn Hành lên tiếng, khuôn mặt không biểu tình.

Nhưng Diệp Tê Trì lại ý vị thâm thường nhìn Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành hai mắt nheo lại, "Nhìn cái gì mà nhìn!"

"Không biết ngươi cùng Sở vương ai càng soái hơn?" Diệp Tê Trì vẻ mặt tò mò nói.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt tối sầm.

"Nghe nói, Sở vương ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái." Diệp Tê Trì nhớ lại mô tả trong sách.

Lúc ấy ở sòng bạc nàng liền biết người trên lầu chính là Sở vương, nhưng nàng cũng không liếc nhìn lấy một cái, nàng biết Sở vương tâm cơ thực trọng, nên cũng không dám dễ dàng đi trêu chọc hắn.

Hiện tại có thể quang minh chính đại nhìn thấy, cũng liền có chút mong đợi.

Tiêu Cẩn Hành không có đáp lại Diệp Tê Trì.

Hiện tại, cái thứ này tâm đều đặt ở trên người Bạch Mặc Uyển, nào có thời gian phản ứng với nàng.

Xe ngựa tới bên ngoài cung yến.

Cung nhân chuẩn bị tốt xe lăn, đỡ Tiêu Cẩn Hành ngồi lên xe.

"Thần vương điện hạ đến!"

Cùng với tiếng thét của cung nhân, Diệp Tê Trì đẩy Tiêu Cẩn Hành đi vào.

Trong đại sảnh lộng lẫy, tất nhiên yến tiệc đã được bày biện hoàn hảo, giờ phút này cũng đã có người nhập tiệc.

Diệp Tê Trì bất động thanh sắc, nhìn Tiêu Cẩn Hành chủ động cung kính chào hỏi, "Hoàng huynh, Hoàng tẩu."

Hai người ngồi gần bàn chủ vị nhất chính là Thái Tử Tiêu Cẩn Ngôn cùng Thái Tử phi Cao Tịnh Nghi.

Theo miêu tả trong sách, Thái Tử tướng mạo bình thường, không thừa hưởng bất kỳ ưu điểm nào của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, dáng người hơi béo, có vẻ có chút hàm hậu thành thật, trên thực tế Thái Tử xác thật tư chất cũng rất bình thường, so với nhiều vị Hoàng tử khác cũng không xuất sắc, cho nên Hoàng Thượng đối hắn càng nhiều thất vọng. Đến nỗi Thái Tử phi, cũng là người bên nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, tướng mạo cùng tài hoa cũng chỉ trên mức trung bình, chủ yếu chính là tâm phúc tuyệt đối của Hoàng Hậu.

Diệp Tê Trì vội vàng hành lễ, "Thỉnh an Thái Tử, Thái Tử phi."

"Không nghĩ tới tam đệ đường xá xa xôi vẫn vất vả tới đây, nhị đệ cư nhiên còn chưa tới." Tiêu Cẩn Ngôn mang theo chút châm chọc nói.

Một mặt là châm chọc Tiêu Cẩn Hành sau khi được phong vương liền bị đưa đến "Biên cương", mặt khác chính là châm chọc Sở vương Tiêu Cẩn Thanh không hiểu quy củ.

"Nhị hoàng huynh hẳn là bị một số việc làm trì hoãn." Tiêu Cẩn Hành đáp.

"Chậc." Tiêu Cẩn Ngôn khinh thường nhìn lại.

Tiêu Cần Hành cũng không nói nhiều.

Hắn ra hiệu cho Diệp Tê Trì đẩy hắn ngồi vào bàn tiệc cách đó tương đối xa.

Ngay khi hai người vừa định ngồi.

"Sở vương điện hạ đến!"

Trong đại điện xuất hiện một vị công tử ăn mặc hoa phục nhẹ nhàng quý phái, chỉ thấy gắn thân cao tám thước, khí thế bất phàm.

Diệp Tê Trì im lặng đánh giá một phen.

Luận diện mạo, Tiêu Cẩn Thanh cùng Tiêu Cẩn Hành tướng mạo có vài phần tương tự, nếu như chỉ nhìn tướng mạo, Tiêu Cẩn Hành càng cao hơn một bậc. Nhưng chung quy Tiêu Cần Hành là người tàn tật, đối lập với Tiêu Cẩn Thanh thân hình đĩnh đạt cao lớn thì Tiêu Cẩn Hành hoàn toàn không thể so sánh. Huống chi, Sở vương hiện tại là hồng nhân của đương kim Thánh Thượng, còn Tiêu Cẩn Hành chỉ là một cái hoàng tử không được ưa thích, càng là bị nghiền áp thành bụi bặm.

Nếu như không phải Bạch Mặc Uyển trọng sinh biết bộ mặt thật của Tiêu Cẩn Thanh, hiện tại để nữ nhân tới lựa chọn, cũng không có khả năng lựa chọn Tiêu Cẩn Hành.

Diệp Tê Trì âm thầm nghĩ chút sự tình, nàng hoảng hốt cảm nhận được một đạo ánh mắt nhìn tới.

Nàng đôi mắt vừa chuyển liền nhìn thấy Tiêu Cẩn Thanh tựa hồ cũng đang thầm đánh giá nàng.

Nguyên bản Tiêu Cẩn Thanh đang hàn huyên cùng Tiêu Cẩn Ngôn và Tiêu Cẩn Hành, giờ phút này mới vừa trở lại vị trí của mình trong yến hội, ánh mắt liền không tự chủ được nhìn về phía Diệp Tê Trì.

Nữ nhân ngày ấy, thật đúng chính là nàng.

Chỉ là hôm nay nàng ngồi bên cạnh Tiêu Cẩn Hành, trông có vẻ thẹn thùng nhu nhược hơn rất nhiều.

Cùng cái nữ nhân hùng hổ lúc trước liền có chút bất đồng.

Bất quá khuôn mặt tuyệt sắc kia vẫn như cũ làm người bắt mắt.

Diệp Tê Trì tránh đi tầm mắt của Tiêu Cẩn Thanh.

Nàng đương nhiên biết Tiêu Cẩn Thanh đang suy nghĩ cái gì.

Bất quá chính là ngày đó làm hỏng mưu kế của hắn, hắn giờ phút này nói không chừng đang nghĩ cách làm thế nào để gϊếŧ chết nàng.

Nghĩ đến đây Diệp Tê Trì liền cảm thấy một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Thật đúng là trước có lang hậu có hổ.

Tiêu Cẩn Hành ngồi bên cạnh Diệp Tê Trì tự nhiên cũng phát hiện ánh mắt của Tiêu Cẩn Thanh, hắn trực tiếp lựa chọn phớt lờ.

Nhưng Tiêu Cẩn Ngôn lại cố ý mở miệng nói, "Này nhị đệ vẫn luôn nhìn tam đệ, sợ là có chút không ổn đi."

Tiêu Cẩn Thanh thu hồi ánh mắt.

Ngực hơi run lên.

Hắn không nghĩ tới chính mình cư nhiên lại nhìn đến xuất thần như vậy.

Ở Hoàng cung, từ nhỏ hắn liền minh bạch hỉ nộ không thể diễn tả bằng lời.

Hắn vội vàng nói, "Tam đệ cùng đệ tức* thành thân một năm, đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy đệ tức, cho nên liền không khỏi nhìn nhiều thêm vài cái, thất lễ rồi."

*Đệ tức: em dâu.

"Ngươi đây là đang nói tam đệ thành thân một năm, phụ hoàng không thèm để ý đến cho đệ tức ngươi vào cung một lần." Tiêu Cẩn Ngôn châm ngòi ly gián.

Tiêu Cẩn Thanh đang muốn giải thích.

Diệp Tê Trì liền mở miệng nói, "Thần vương thân thể không tiện hành tẩu, phụ hoàng cũng là săn sóc cho Thần vương, sợ hắn bốn ba cố không thường vào cung. Về phần Sở vương điện hạ, thần thϊếp cho rằng, Sở vương hẳn là cảm thấy thần thϊếp cùng Bạch cô nương lớn lên có vài phần tương tự, cho nên có chút kinh ngạc đi."

Một phen lời nói hợp tình hợp lý, nhưng thực ra là đang cấp cho Tiêu Cẩn Thanh một cái bậc thang.

Tiêu Cẩn Ngôn tự nhiên cũng sẽ không không màng đến thân phận của mình mà tiếp tục càn quấy, còn Diệp Tê Trì cũng có thể toàn thân mà lui, miễn cho chính mình trêu chọc thị phi.

Một mũi tên trúng ba con nhạn.

Một khắc kia Tiêu Cẩn Hành tựa hồ nhìn thoáng qua Diệp Tê Trì.

"Xác thật đệ tức cùng Uyển nhi lớn lên có chút tương tự, làm các vị chê cười." Tiêu Cẩn Thanh theo bậc thang đi xuống.

Trong lòng đối với Diệp Tê Trì tựa hồ càng nhiều thêm chút tâm tư.

Bên ngoài cung điện, âm thanh cung nhân vang dội truyền báo, "Bạch tướng quân đến!"

Ba vị Hoàng Tử đều đứng lên.

Diệp Tê Trì đỡ Tiêu Cẩn Hành ngồi ở trên xe lăn.

Tiêu Cẩn Hành rất nặng.

Nàng cảm thấy nàng đi theo bên người Tiêu Cẩn Hành, cơm liền có thể ăn nhiều thêm hai chén.

"Bạch tướng quân!" Tiêu Cẩn Ngôn dẫn theo Cao Tịnh Nghi đi lên phía trước.

Tiêu Cẩn Thanh cùng Tiêu Cẩn Hành đi theo ngay sau đó.

"Vi thần thỉnh an Thái tử, Sở vương, Thần vương điện." Nói xong, Bạch Văn Vũ vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Bên cạnh Bạch Văn Vũ là Bạch phu nhân Tống Chiêu Nguyệt, còn có trưởng tử Bạch Mặc Nhất cùng đích nữ Bạch Mặc Uyển cũng đi theo hành lễ.

Giờ phút này Diệp Tê Trì tầm mắt tự nhiên liền đặt ở trên người Bạch Mặc Uyển.

Nữ chủ trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện!