Chương 37: Cự tuyệt hôn ước

Tại cung yến.

Tiêu Trạm Bình đột nhiên mở miệng nói, "Uyển nhi năm nay cũng mười sáu đi."

Bạch Mặc Uyển nghe thấy Hoàng Thượng gọi đến chính mình, mới miễn cưỡng đem tầm mắt từ trên người Tiêu Cẩn Hành rời đi.

Nàng vội vàng đứng dậy hành lễ, "Bẩm Hoàng Thượng, thần nữ năm nay mới vừa mười sáu."

"Đã kết hôn chưa?" Tiêu Trạm Bình hỏi, đi thẳng vào chủ đề đêm nay.

Hoàng Hậu Vu Tình Diên ngồi bên cạnh Tiêu Trạm Bình sắc mặt rõ ràng có chút thay đổi.

Sớm nghe nói Hoàng Thượng muốn gả đích nữ Bạch Văn Vũ cho Sở vương, nếu như hôn sự này thành, thì chính là uy hϊếp rất lớn đối bà ta cùng Thái Tử.

Ngồi ở một bên khác, Thục quý phi Triệu Mộng Dư tâm tình hoàn toàn bất đồng, bà ta đã sớm biết cung yến hôm nay chủ yếu là vì chỉ hôn cho nhi tử bà ta, một khi bọn họ mượn được sức một nhà Bạch Văn Vũ, con bà ta đăng cơ nghiệp lớn liền thành công một nửa!

Huống chi con của bà ta cùng Bạch Mặc Uyển cảm tình vốn dĩ đã tốt, nói là chỉ hôn, kỳ thật chỉ là một lời nói, rốt cuộc hai bên đều là đôi bên tình nguyện, liền tính Hoàng Hậu có nói vài lời, cũng không có khả năng chia rẽ uyên ương.

Tưởng tượng đến ngày đó, Triệu Mộng Dư trong lòng không khỏi vui sướиɠ.

Diệp Tê Trì cũng bất động thanh sắc đánh giá mọi người xung quanh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành cũng biết, đêm nay nữ nhân hắn yêu nhất liền sẽ đính hôn với người khác, tâm tình hắn hiện tại chính là khó chịu tới cực hạn rồi!

"Thần nữ còn chưa từng hôn phối." Bạch Mặc Uyển cung kính trả lời.

"Không biết Uyển nhi có coi trọng nhị hoàng tử không?" Tiêu Trạm Bình sang sảng cười.

Lời nói không thể rõ ràng hơn.

Bạch Mặc Uyển cúi đầu, một khắc kia vẫn là khẽ nâng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Cẩn Thanh.

Nghĩ đến sự tàn nhẫn của hắn, nàng liền hận không thể gϊếŧ hắn ngay lập tức.

Nhưng nàng cũng chỉ có thể giả vờ, làm bộ vẫn còn yêu hắn.

Tiêu Cẩn Thanh giờ phút này tự nhiên cũng đang nhìn Bạch Mặc Uyển, ánh mắt còn tràn đầy thâm tình.

Không nói Bạch Mặc Uyển rốt cuộc làm hắn có bao nhiêu động tâm, dù sao lúc đầu hắn tiếp cận Bạch Mặc Uyển là có mục đích, nói trắng ra một chút thì chính là lợi dụng, cho nên hắn cũng không có quá nhiều cảm tình với nàng! Nhưng sau khi chân chính tiếp xúc qua, hắn mới phát hiện nữ nhân này quả nhiên thông minh cơ trí hơn so với những nữ tử khác, cho nên cũng liền nhiều thêm vài phần tình cảm.

Tiêu Cẩn Thanh cũng đã dự liệu trước câu trả lời của Bạch Mặc Uyển, chờ đợi nàng một ngụm đáp ứng.

Bạch Mặc Uyển thu hồi tầm mắt, nàng cung kính nói, "Hoàng Tử *nhân trung long phượng, thần nữ tự nhiên là tâm duyệt."

*Nhân trung long phượng: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.

Lời vừa nói ra.

Diệp Tê Trì liền cảm nhận được sự áp bức của Tiêu Cẩn Hành ngồi bên cạnh, hắn giờ phút này bàn tay đều nắm chặt, đại khái là để chịu đựng và cũng là làm bản thân tiếp nhận nó.

Tiêu Trạm Bình hài lòng gật đầu, một khắc kia đang chuẩn bị tuyên bố.

Bạch Mặc Uyển lại mở miệng nói, "Bệ hạ, nhưng thần nữ có chuyện muốn thỉnh cầu."

Tiêu Trạm Bình tâm tình đang rất tốt, ông ta ôn hoà nói, "Chuyện gì?"

"Hiện tại biên quan náo động không ngừng, hàng năm chiến hoả không ngừng, cha cùng đại ca một hai năm không thể về nhà một lần. Tuy nhiên đại ca năm nay đã 22, sớm đã qua tuổi hôn phối, nhưng vẫn không thể cưới được thê tử vì hàng năm vẫn luôn không ở nhà, Bạch gia chỉ có đại ca là con nối dõi, mà hương khói Bạch gia còn cần đại ca kéo dài, cha trong trận chiến cũng nhiều lần bị thương, thân thể hiện tại không thể bằng trước, cho nên thần nữ cả gan thỉnh cầu, thần nữ sẽ thay thế đại ca cùng cha đi đóng giữ biên quan. Sau khi đại ca cưới vợ sinh con, thần nữ lại công thành trở về."

Một phen lời nói nói đến vang dội hữu lực, đại khí dũng cảm, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, tất nhiên trừ bỏ Diệp Tê Trì.

Tiêu Cẩn Thanh sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Phía trước hắn đã lén nói rõ ràng với Bạch Mặc Uyển, phụ hoàng sẽ chỉ hôn bọn họ, Bạch Mặc Uyển cũng đã đáp ứng.

Hiện tại ở trước mặt mọi người cư nhiên lại đổi ý?!

Tiêu Cẩn Hành cũng có chút kinh ngạc.

Hắn không khỏi nhìn thoáng qua Bạch Mặc Uyển, thấy được trong mắt nàng là sự kiên định.

Tiêu Trạm Bình sắc mặt tối sầm, bị phản bác trong lòng tự nhiên không thoải mái.

Bạch Văn Vũ vội vàng tiến lên quỳ xuống, nói, "Lão mẫu thân trong nhà lấy mạng uy hϊếp vi thần, yêu cầu vi thần để khuyển tử lưu lại cưới vợ sinh con, vi thần chỉ có thể thuận theo tâm ý lão nhân gia. Nhưng mấy năm nay, vi thần có thói quen đem khuyển tử theo bên người, hắn nhất thời rời đi vi thần cũng có chút không quen. Bất quá Uyển nhi từ nhỏ đi theo vi thần học tập binh pháp, cũng sẽ giơ đao múa kiếm, vi thần mang nàng bên người có thể đền bù. Càng quan trọng là, vi thần cũng muốn để Uyển nhi đi chiến trường rèn luyện, dòng dõi nhà tướng chẳng phân biệt nữ nhi, đều nguyện trung thành với Hoàng Thượng nguyện trung thành với quốc gia! Vi thần cũng hi vọng sau khi vi thần già đi, có thể bồi dưỡng thêm một vị tướng tài, bảo vệ quốc gia!"

Lòng trung thành như vậy, làm Tiêu Trạm Bình tìm không ra từ ngữ phản bác, việc nối dõi tông đường vốn là việc đại sự, ông càng không có lý do nào cự tuyệt.

Ông nhìn thoáng qua Tiêu Cẩn Thanh.

Tiêu Cẩn Thanh mím chặt cánh môi, không giám lên tiếng.

Cho dù trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

"Bạch tướng quân lòng son dạ sắt nhật nguyệt chứng giám." Vu Tình Diên mở miệng.

*lòng son dạ sắt: lòng trung thành, kiên trinh, trước sau như một

Bà còn ước gì Bạch Mặc Uyển không gả cho Sở vương, trong lòng giờ phút này chính là vô cùng hạnh phúc.

Triệu Mộng Dư muốn cùng ông ta đấu, nhưng không còn cách nào.

"Bạch gia bởi vì Bạch tướng quân hàng năm đánh giặc bên ngoài, con nối dõi đơn bạc, hiện tại mẫu thân ngươi muốn để Mặc Nhất lưu lại nối dõi tông đường cũng không thể chỉ trích nặng." Vu Tình Diên vẫn luôn giúp Bạch Văn Vũ nói chuyện, "Nhưng Uyển nhi chủ động xin ra chiến trường, làm bổn cung có chút bội phục. Bổn cung cũng thật chờ mong, Đại Huyền Quốc có thể đào tạo ra một vị nữ tướng quân!"

"Thần nữ cảm tạ Hoàng Hậu nương nương thưởng thức, chắc chắn không phụ sự mong đợi của mọi người bảo vệ hoà binh của đất nước."

Vu Tình Diên vui mừng gật gật đầu, bà quay đầu đối với Hoàng Thượng nói, "Bệ hạ, thần thϊếp cảm thấy trước quốc gia, nhi nữ tình trường mới có thể chậm rãi, hôn sự của Thanh nhi cùng Uyển nhi, liền chọn ngày khác đi."

Hoàng Hậu đều nói đến như vậy, Hoàng Thượng cũng không có khả năng hoàn toàn không cho Hoàng Hậu mặt mũi, huống chi Bạch Văn Vũ có lý do hợp tình hợp lý, ông cũng chỉ có thể theo bậc thang bước xuống.

Tiêu Trạm Bình hắng giọng nói, "Ái khanh có tâm bồi dưỡng tướng tài cho quốc gia, trẫm tự nhiên là toàn lực ủng hộ ngươi."

"Cảm tạ Hoàng Thượng đối vi thần săn sóc!" Bạch Văn Vũ vội vàng dập đầu hành lễ.

Một khắc kia nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng dưới tình huống này không đắc tội kẻ nào, giúp nữ nhi tạm thời cự tuyệt hôn phối.

Bạch gia một lần nữa trở lại yến hội.

Không khí cung yến sau đó ít nhiều có chút áp lực.

Thời điểm sắp kết thúc.

Tiêu Trạm Bình nói, "Thiếu chút nữa đã quên, lần trước Hành nhi ở ngoài cung bị ám sát, Thần vương phi không màng sinh mệnh an nguy cứu Hành nhi, trẫm nói qua muốn thưởng cho nàng. Thần vương phi, ngươi nói cho trẫm, ngươi nghĩ muốn cái gì?"

Diệp Tê Trì trong lòng run rẩy.

Rõ ràng nàng đã cố gắng biến mình trong suốt, giờ khắc này đột nhiên lại biến thành vai chính.

Tầm mắt mọi người toàn bộ đều đặt ở trên người nàng.

Hoàng Hậu cùng Thục phi ánh mắt nguyên bản chưa có nhìn nàng lần nào, giờ phút này cũng khó mà nhìn nàng một cái.

Liếc mắt một cái, liền bị vẻ đẹp tuyệt sắc của Diệp Tê Trì làm kinh ngạc.

Diệp Tê Trì vội vàng đứng dậy khỏi vị trí, hành lễ nói, "Phụ hoàng, thần tức là thê tử Thần vương, liều mình cứu phu quân là bổn phận của thần tức, thần tức không cần bất cứ phần thưởng nào, chỉ nghĩ Thần vương được bình an, thần tức có thể vĩnh viễn ở bên người Thần vương hầu hạ liền cảm thấy mỹ mãn rồi."