Chương 38: Khéo léo vượt qua cửa ải khó khăn

Diệp Tê Trì vừa nói xong, mọi người tựa hồ đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

Trời đất chứng giám, nàng thật không phải muốn ở trước mặt bạch nguyệt quang Tiêu Cẩn Hành thể hiện "Tình yêu" của nàng đối với hắn, nàng tuyệt đối không muốn phá hư tình cảm của bọn họ, nàng chỉ là vì muốn bảo vệ chính mình.

Rốt cuộc nếu Hoàng Thượng thành tâm muốn ban thưởng cho nàng, cũng sẽ không hỏi nàng muốn cái gì!

"Phu thê chi gian tình cảm thâm hậu, trẫm thật là vui mừng. Nhưng lời trẫm đã nói ra, nhất ngôn cửu đỉnh, nhất định phải khen thưởng." Tiêu Trạm Bình uy tín mười phần.

Nói đến đây, Diệp Tê Trì lại cự tuyệt thì chính là nàng không biết điều.

Nàng vội vàng nói, "Thần tức tạ phụ hoàng ân điển."

"Vậy ngươi muốn gì?" Tiêu Trạm Bình lại hỏi.

Như cũ, truy vấn nàng muốn cái gì chứ không phải trực tiếp ban thưởng.

Diệp Tê Trì nhấp môi.

Nàng biết rất rõ, Tiêu Trạm Bình chính là đang khảo nghiệm nàng, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tê Trì chính thức gặp mặt Hoàng Thượng.

Nàng suy đoán, nếu lần này nàng biểu hiện không tốt, hẳn là sẽ bị Hoàng Thượng hoàn toàn xoá sổ, về sau sợ là sẽ làm nàng không bao giờ được tiến cung nữa, thậm chí còn sẽ liên lụy đến Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành ở trong lòng Hoàng Thượng vốn dĩ đã không có địa vị gì, nếu nàng đắc tội Hoàng Thượng, thì Hoàng Thượng càng không thích hắn.

Nhưng dựa theo cốt truyện, Tiêu Cẩn Hành hiện tại hẳn là muốn làm Hoàng Thượng đối hắn có chút hảo cảm, dù sao hắn cũng muốn báo thù, chỉ dựa vào thế lực bên kia của Thái Hoàng Thái Hậu thì hoàn toàn không đủ.

Diệp Tê Trì nhất thời trầm mặc.

Những người khác cũng đều luôn nhìn nàng.

Những người ngồi đây đều là người tinh vi, tự nhiên là biết ý tứ của Tiêu Trạm Bình.

Nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy Diệp Tê Trì sẽ không biết.

Cho nên cũng đang chờ xem kịch vui.

Dù sao đối với họ, Hoàng Hậu, Thái Tử, Quý phi, Sở vương, nếu Hoàng Thượng không thích ai thì đều có lợi cho bọn họ.

Nếu Hoàng Thượng không thích Tiêu Cẩn Hành, cho dù chỉ là một chút thôi, cũng sẽ có thể bớt vài phần uy hϊếp cho bọn họ.

Nhưng Bạch Mặc Uyển lại có chút khẩn trương.

Nàng thật sợ Diệp Tê Trì nói ra những lời đắc tội tới Hoàng Thượng.

Hiện tại yêu cầu ban thưởng, yêu cầu đến quá độ sẽ làm Hoàng Thượng xem thường, mà yêu cầu quá ít lại không cho Hoàng Thượng mặt mũi.

Mức độ này thực sự là rất khó nắm bắt.

Thậm chí trong một thời gian ngắn, nàng còn chưa nghĩ được cái gì sẽ phù hợp nhất.

Đời trước cũng không có trải qua cho nên nàng cũng liền không có chuẩn bị trước.

Đương nhiên, nàng lo lắng như vậy không phải sợ Diệp Tê Trì xấu mặt mà vì sợ liên lụy đến Tiêu Cẩn Hành.

Bầu không khí có chút yên tĩnh nhưng lại rất khẩn trương.

Diệp Tê Trì kỳ thật cũng đang đợi Tiêu Cẩn Hành có thể hay không giúp nàng một chút.

Cho dù thứ này liền không tính vì nàng, cũng phải vì chính mình suy xét đi chứ.

Nhưng mà hắn chính là ngồi vững như Thái Sơn, không chịu nhúc nhích một chút nào.

Lấy sự thông minh của Tiêu Cẩn Hành, khẳng định biết hiện tại nên ban thưởng cái gì là thoả đáng nhất, mà hắn không màng danh tiếng chính mình chỉ là không muốn Bạch Mặc Uyển hiểu lầm?!

Nói đến cùng, Tiêu Cẩn Hành từ nhỏ thiên phú dị bẩm, hắn có tài hoa mọi người đều biết, bất quá chính là không có uy hϊếp nên bọn họ mới có thể đối với hắn làm như không thấy.

Nói cách khác, Tiêu Cẩn Hành im lặng là bởi vì Bạch Mặc Uyển.

Vì Bạch Mặc Uyển, hắn thật đúng là cái gì đều có thể không màng.

Ngôi vị hoàng đế đều có thể không cần!

Diệp Tê Trì âm thầm hít sâu một hơi, nàng cũng không cần trông cậy vào Tiêu Cẩn Hành.

Nàng hơi ngẩng đầu, hướng Tiêu Trạm Bình không kiêu ngạo cũng không trịch thượng nói, "Thần tức thường xuyên nghe nói, phụ hoàng đan thanh bút tẩu long xà, nước chảy mây trôi. Nếu có thể, thần tức muốn một bộ câu đối trân quý của phụ hoàng."

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Không còn gì nghi ngờ, đây là phần thưởng tốt nhất.

Câu đối do tự tay Hoàng đế viết có thể nói là không đáng tiền, lại có thể nói là bảo vật vô giá. Hơn nữa Tiêu Trạm Bình vẫn luôn lấy làm tự hào đối với tay viết câu đối của chính mình, Diệp Tê Trì nói là muốn khen thưởng, mục đích chính là đang khen ngợi, vừa lúc hợp với tâm ý của Hoàng Thượng.

Tiêu Trạm Bình sửng sốt vài giây.

Ngay sau đó, ông ta sang sảng cười, hiển nhiên là vừa lòng với câu trả lời của Diệp Tê Trì.

Tiêu Trạm Bình mở miệng nói, "Người đâu, chuẩn bị bút mực!"

Trực tiếp viết luôn tại chỗ, có thể nói tâm tình ông ta hiện tại đang rất tốt.

Diệp Tê Trì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may nàng biết tính tình của tác giả cuốn sách này, cho nên cũng là có thể gãi đúng chỗ ngứa!

Giờ phút này ánh mắt mọi người nhìn Diệp Tê Trì lại thay đổi.

Đặc biệt là Tiêu Cẩn Thanh.

Lúc đầu, hắn vẫn luôn cảm thấy Diệp Tê Trì lần này khẳng định sẽ "Nguyên hình tất lộ", nhưng mà nàng bình tĩnh trầm ổn, trả lời gãi đúng chỗ ngứa, làm tâm hắn có chút gợn sóng.

Người phụ nữ này thật sự khác biệt với lời đồn hay là Tiêu Cẩn Hành sớm đã an bài.

Cho dù Tiêu Cẩn Hành đã sớm có an bài, nhưng mà cách nói năng cùng khí chất của Diệp Tê Trì cũng không có khả năng trong một thời gian ngắn nói thay dổi liền thay đổi được.

Bạch Mặc Uyển giờ phút này nhìn Diệp Tê Trì trong lòng cũng có chút ý tưởng.

Lúc đầu còn lo lắng Diệp Tê Trì sẽ làm Tiêu Cẩn Hành xấu mặt, nhưng bây giờ Diệp Tê Trì thực sự đã tránh thoát được, nhưng trong lòng nàng lại có chút hụt hẫng.

Trong suy nghĩ của nàng, Diệp Tê Trì đáng lẽ ra phải là một người bình thường.

Đột nhiên thông tuệ như vậy, làm nàng tựa hồ cảm nhận được sự uy hϊếp.

Nàng khẽ cắn cánh môi, đôi mắt không khỏi nhìn về phía Tiêu Cẩn Hành.

Nhìn Tiêu Cẩn Hành sắc mặt lạnh nhạt, cũng không hề dao động bởi biểu hiện của Diệp Tê Trì, gợn sóng trong lòng nàng mới bình tĩnh lại một chút.

Nàng không nên hoài nghi tình cảm của Tiêu Cẩn Hành dành cho nàng.

Cũng không nên đố kị bất luận kẻ nào.

Tại cung yến.

Tiêu Trạm Bình tự mình viết xuống câu đối, "Thái chúc song huy hoan hợp cẩn, thanh ca nhất khúc vịnh nghi gia."

Hoàng bình, "Ngày tốt giao ngẫu!"

Một bộ câu đối chúc phúc, thật ra là đang thừa nhận Diệp Tê Trì.

Này đối với *hoàng tức mà nói chính là vinh hạnh lớn lao.

*Hoàng tức: con dâu.

Ngay cả Thái tử phi cũng chưa từng được nhận vinh hạnh này, điều này nháy mắt khiến cho Cao Tịnh Nghi xanh cả mặt.

Diệp Tê Trì vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn.

Nhận được câu đối, trong lòng nàng chính là nghĩ, chờ Tiêu Cẩn Hành rời đi nói không chừng ra ngoài liền có thể bán được giá tốt!

Cung yến rốt cuộc kết thúc.

Dây thần kinh căng chặt của Diệp Tê Trì cuối cùng cũng hơi thả lỏng đôi chút.

Nàng đẩy Tiêu Cẩn Hành trở lại xe ngựa, chuẩn bị trở về.

Một cung nữ đột nhiên tiến tới, nói: "Nô tỳ thỉnh an Thần vương điện hạ!"

Tiêu Cẩn Hành nhìn cung nữ, "Lưu Ly."

"Là nô tỳ." Lưu Ly vô cùng cung kính, "Thái Hậu nghe nói hôm nay Thần vương vào cung, đặc biệt kêu nô tỳ đến chờ ngài ở ngoài cung yến, sau khi cung yến kết thúc liền thỉnh Thần vương đến tẩm cung Thái Hậu một chuyến."

Tiêu Cẩn Hành gật đầu, "Được."

"Thần vương phi." Nói xong Lưu Ly hướng về phía Diệp Tê Trì hành lễ, sau đó liền tiếp nhận xe lăn của Tiêu Cẩn Hành, đẩy Tiêu Cẩn Hành rời đi.

Diệp Tê Trì cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiêu Cẩn Hành rời đi, một câu cũng chưa nói.

Nàng sững sờ tại chỗ!

Ngốc!

Vậy nên trong cung điện xa lạ này, nàng hiện tại nên đi chỗ nào?!

Tiểu Ngũ ở nơi nào?!

Chết tiệt.

Diệp Tê Trì tức giận đem mười tám đời tổ tông cái tên vương bát đản Tiêu Cẩn Hành đều đem ra mắng một lượt.