Chương 40: Ngoài ý muốn cứu được tiểu hoàng tử

Ánh trăng bao phủ hoàng cung.

Diệp Tê Trì vốn là tính toán đi tìm Tiểu Ngũ, sau đó đi ra xe ngựa chờ Tiêu Cẩn Hành.

Nhưng bản năng đã nói cho nàng, không nên đi loạn ở loại địa phương này, đi loạn dễ dàng đưa tới hoạ sát thân.

Hôm nay đến đây được Hoàng Thượng thưởng thức, nói không chừng cũng đã có người ghi hận trong lòng.

Nàng vẫn là quyết định ở tại chỗ chờ Tiêu Cẩn Hành.

Nàng nghĩ nếu Tiêu Cẩn Hành từ chỗ Thái Hậu trở về không thấy nàng trên xe ngựa, trước tiên hẳn là sẽ tới nơi này tìm nàng.

Diệp Tê Trì liền như vậy an phận chờ đợi.

Dù là đang đầu hạ, nhưng sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày làm nàng lạnh đến run người.

Cái tên Tiêu Cẩn Hành này rốt cuộc muốn đi bao lâu?!

Thái Hậu cũng đã có tuổi, không ngủ sớm bảo trì dung nhan đi, giờ này còn lăn lộn làm cái gì vậy?!

Diệp Tê Trì lạnh đến dậm chân.

Đột nhiên.

Một hình bóng ở xa đi tới.

Diệp Tê Trì kích động một giây, nhưng giây tiếp theo liền thất vọng.

Không phải Tiểu Ngũ.

Càng không phải Tiêu Cẩn Hành.

Là một vị công công, nàng nhìn công công bước đến trước mặt nàng cung kính nói, "Thần vương phi, nô tài là Tiểu Đức Tử, là người đứng trước mặt Thái Hậu."

"Đức công công hảo." Diệp Tê Trì đáp lễ.

Đại não nàng nhanh chóng chuyển động tìm kiếm thông tin về người này.

Nhưng mà trong đầu nàng trống rỗng.

Chẳng lẽ là vai phụ mà nàng bỏ qua?!

"Đêm lạnh. Thái Hậu sợ Thần vương phi nhiễm lạnh, kêu nô tài lại đây đưa người vào tẩm cung chờ Thần vương, Thần vương phải một canh giờ sau mới có thể rời đi." Đức công công giải thích ý đồ đến đây.

"Làm phiền công công." Diệp Tê Trì khách khí nói.

"Thần vương phi, mời đi bên này." Đức công công cúi đầu khom lưng trông rất hèn mọn.

Diệp Tê Trì đi theo Đức công công vào trong hoàng cung.

Hoàng cung về đêm, ánh đèn đã dần dần tối xuống, trừ bỏ thỉnh thoảng có vài người tuần tra đi ngang qua, hầu như không còn người nào khác, một toà cung điện to lớn như vậy, lạiq có vẻ có chút quá mức yên tĩnh và trống vắng.

"Thái hậu còn chưa ngủ sao?" Đi được một đoạn, Diệp Tê Trì chủ động hỏi.

"Ngày thường thái hậu ngủ rất sớm, hôm nay vì gặp Thần vương cho nên ngủ muộn một chút."

"Nga." Diệp Tê Trì lên tiếng, cũng yên lặng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Giống như.

Càng đi càng trật.

"Đức công công, chúng ta có phải hay không đi lầm đường?" Diệp Tê Trì hỏi.

"Đây là đường nhỏ, càng gần hơn một chút." Đức công công giải thích.

Sợ là.

Càng tốt hơn để gϊếŧ nàng đi?!

Từ lúc bắt đầu kỳ thật nàng đã phát hiện có chút kì quái.

Nhưng nếu không tuân theo mệnh lệnh của Thái Hậu thì chính là tội bất kính!

Diệp Tê Trì nỗ lực làm chính mình bình tĩnh.

Nàng cũng không có dự đoán được, ngay cả ở trong hoàng cung nàng cũng có thể bị người ám sát.

Đương nhiên nàng biết người đó là ai.

Trừ bỏ Thái Hậu, không có ai có lá gan lớn như vậy.

Cho nên Tiêu Cẩn Hành bị Thái Hậu kêu đi, chính là thương lượng cách gϊếŧ nàng như thế nào đúng không?!

Cẩu nam nhân Tiêu Cẩn Hành, liền như vậy mong ngóng cái chết của nàng thôi sao?!

Diệp Tê Trì cắn chặt môi.

Đôi mắt chợt nheo lại.

Bởi vì, Đức công công đi ở phía trước đột nhiên dừng lại bước chân.

Hắn ta nguyên bản vẫn đang khom lưng cúi đầu, giờ phút này thân thể đã đứng thẳng.

Hắn xoay người, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì chậm rãi lùi lại, cảnh giác nói, "Đức công công, ngươi đột nhiên dừng lại làm cái gì vậy?"

"Dừng lại ......" Đức công công bước từng bước một đến gần Diệp Tê Trì, lạnh lùng nói, "Đưa ngươi lên đường!"

"A...... Ưm!" Diệp Tê Trì bị Đức công công bịt miệng lại.

Sức lực lớn đến mức làm Diệp Tê Trì không thể phản kháng lại được.

Nàng dãy dụa nghĩ cách thoát khỏi hắn ta.

Đức công công dùng sức một cái, trực tiếp đem Diệp Tê Trì ném xuống hồ nước bên cạnh.

Hồ nước rất sâu.

Nơi này rất hẻo lánh, liền tính tiếng bọt nước lớn như vậy cũng không làm kinh động đến đội tuần tra ở nơi xa.

Đức công công lạnh lùng nhìn người trước mặt không ngừng giãy giụa, thẳng đến khi bọt nước hoàn toàn biến mất trước mắt hắn.

Hắn ta âm lãnh cười, nhận định Diệp Tê Trì đã chết.

Buổi sáng ngày mai, thi thể Diệp Tê Trì sẽ tự động nổi lên mặt nước.

Nguyên nhân nàng chết cũng chỉ có thể quy kết là trượt chân rơi xuống nước, gặp tai nạn ngoài ý muốn.

Sẽ không có ai bị hoài nghi.

Nhiệm vụ hoàn thành, Đức công công không trì hoãn một giây phút nào nhanh chóng trở về báo cáo kết quả!

Hắn ta vừa rời đi.

Diệp Tê Trì nín thở ở dưới hồ lặng lẽ trồi lên mặt nước.

Nàng thở hổn hển.

May mắn, ở mạt thế nàng có đủ loại kỹ năng sinh tồn, bơi lội nín thở chỉ có thể xem như là bản năng.

Hơn nữa vừa rồi Đức công công đưa nàng tới bên hồ, kỳ thật trên cơ bản nàng cũng đã an lòng.

Nàng hít sâu một hơi, một lần nữa lặn xuống hồ nước, tính toán leo lên trên hồ từ một nơi khác an toàn hơn.

Bơi trong chốc lát.

Cách đó không xa, trên bờ hồ tựa hồ có một chút âm thanh ầm ĩ, ngay sau đó đột nhiên một bóng người từ trên hồ nhảy xuống, vừa lúc nhảy xuống nơi cách Diệp Tê Trì không xa,

Cho nên!

Nàng hiện tại hẳn là vẫn nên đi qua đó đi?!

Lúc này, hai cung nữ trên bờ kinh hoảng thất thố kêu lên, "Không xong rồi, không xong rồi, tiểu điện hạ rơi xuống nước, người đâu người đâu, mau tới đây!"

Một cung nữ hét lớn chạy đi kêu người.

Một cung nữ khác khóc thút thít trên bờ hồ, sợ đến mức muốn nhảy xuống hồ nhưng lại không giám.

Thời điểm hạ quyết tâm nhảy xuống.

Cung nữ đột nhiên nhìn thấy trong hồ một đạo thân ảnh nhanh chóng bơi về chỗ Hoàng Tử rơi xuống nước.

Cung nữ sợ đến ngây người.

Đã trễ thế này, ai vẫn còn ở hồ nước?!

Còn chưa kịp hoàn hồn, liền nhìn thấy người kia ôm lấy tiểu điện hạ suýt chết đuối trồi lên mặt nước.

Diệp Tê Trì túm tiểu điện hạ, nhanh chóng bơi lên bờ.

Vốn dĩ nàng tính toán trực tiếp rời đi, rốt cuộc ở hoàng cung loại địa phương này không cẩn thận liền rất dễ tức giận, nhưng lúc rời đi, trong nháy mắt kia nàng vẫn là không chút do dự lựa chọn đi cứu người.

Mạng người quan trọng, nàng làm y giả cũng không thể thấy chết không cứu. Nàng sinh ra trong thời mạt thế, nhân loại bị diệt sạch, sinh mệnh từng rất đáng quý, từ nhỏ được giáo dục làm nàng không thể nhắm mắt làm ngơ.

Đương nhiên mục đích khác chính là giúp nàng có thể an toàn vô sự ra khỏi hoàng cung.

Nàng hiểu rất rõ, cho dù bây giờ đã bảo toàn được tính mạng, nhưng rời khỏi hoàng cung cũng không phải là điều dễ dàng.

Chỉ có thể dựa vào tiểu điện hạ này thôi!

Mà người gọi là tiểu điện hạ này chính là tiểu nhi tử của Tiêu Trạm bình, năm nay vừa tròn sáu tuổi.

Tiêu Trạm Bình hậu cung 300 giai lệ, nhưng trên thực tế con nối dõi cũng không tính là nhiều, trừ bỏ Thái tử Sở vương cùng Thần vương, còn có năm vị công chúa, hiện tại cũng chỉ còn một tiểu hoàng tử, xem như về già còn có một đứa con, cho nên đưa nhỏ này rất được hoàng đế Tiêu Trạm Bình sủng ái.

Cứu nó cũng tương đương với việc tự cứu mình.

Diệp Tê Trì kéo tiểu hoàng tử lên bờ hồ.

Cung nữ căn bản không kịp kinh ngạc trước thân phận của Diệp Tê Trì, nàng ta khẩn trương nhìn tiểu điện hạ đã bất tỉnh nhân sự.

Nếu như hắn xảy ra chuyện gì, nàng ta có bị chém rớt mười cái đầu cũng không đền hết tội!

Cung nữ sợ tói mức xanh mặt.

Diệp Tê Trì bình tĩnh đem tiểu hoàng tử đặt trên mặt đất, sau đó bắt đầu tiến hành hồi sức tim cho hắn.

Lúc này.

Đội tuần tra cầm đuốc cùng đèn l*иg cũng nhanh chóng chạy tới đây.

Một lúc sau, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, và các phi tần cũng vội vội vàng vàng chạy tới.

Thái Hậu cùng Tiêu Cẩn Hành cũng đến sau khi biết tin.

Mọi người kinh hãi nhìn Diệp Tê Trì dùng sức ấn mạnh vào l*иg ngực tiểu hoàng tử đang hôn mê.