Chương 41: Nhờ hoạ được phúc

Trong hoàng cung, nhất thời mọi ánh đèn đều được thắp sáng lên rực rỡ.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Tê Trì làm những động tác kỳ quái đối với tiểu hoàng tử.

Ở thời điểm Tiêu Trạm Bình sắp nổi giận.

Tiêu Cẩn Ngự đột nhiên kịch liệt ho khan, đứa nhỏ nghiễm nhiên đã ngất lại đột nhiên tỉnh dậy, tựa hồ là đã chịu kinh hách quá mức, giây tiếp theo "Oa" một tiếng khóc lớn!

Văn Nhã Vân, mẫu phi Tiêu Cẩn Ngự vội vàng chạy lên ôm chặt Tiêu Cẩn Ngự, nhịn không được khóc thút thít ra tiếng, "Ngư nhi, ngươi hù chết mẫu phi rồi!"

"Mẫu phi, ô ô oa oa....." Tiêu Cẩn Ngự vẫn còn sốc, tiếng khóc một lúc càng lớn hơn.

"Còn không mau ôm hoàng tử trở về, để thái ý nhìn xem!" Tiêu Trạm Bình lớn tiếng quát.

Văn Nhã Vân vội vàng bế Tiêu Cẩn Ngự, đưa về tầm cung của mình.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Ngự nhi như thế nào lại rơi xuống hồ nước! Tại sao Thần vương phi lại ở chỗ này?!" Tiêu Trạm Bình lạnh giọng hỏi.

Diệp Tê Trì cắn môi, suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Hai nha hoàn hầu hại bên cạnh Tiêu Cẩn Ngự sợ tới mức toàn thân run rẩy, căn bản không giám mở miệng.

"Nói chuyện!" Tiêu Trạm Bình thanh âm càng lạnh.

Thế lực cường đại lấn áp như vậy, làm hai cung nữ thiếu chút nữa bị doạ đến hôn mê bất tỉnh.

Diệp Tê Trì đành phải mở miệng nói, "Hồi phụ hoàng. Sau yến tiệc, hoàng tổ mẫu vì quá nhớ Thần vương, nên kêu người làm Thần vương đến tẩm điện của hoàng tổ mẫu. Thần tức ở ngoài cung chờ đến có chút nhàm chán, nên mới tùy ý đi loanh quanh bên trong hoàng cung, sau đó liền gặp được tiểu điện hạ không biết từ nơi nào chạy ra, vì chạy quá nhanh làm các cung nữ đuổi theo không kịp, hoàng tử mới không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước. Thần tức hồi trước từng đi theo ma ma hầu hạ mẫu thân học được một chút cách bơi lội, liền liều mình nhảy xuống hồ đem tiểu hoàng tử cứu lên."

Tiêu Trạm Bình nghe Diệp Tê Trì giải thích, vẫn là có chút kinh ngạc.

Những người khác cũng thực kinh ngạc.

Ôn Tĩnh Đàn nheo mắt lại, bà không khỏi nhìn thoáng qua Tiêu Cẩn Hành đứng bên cạnh.

Tiêu Cẩn Hành trầm mặc, tựa hồ cũng đang trầm tư suy nghĩ.

Họ vừa mới nhận được tin Diệp Tê Trì đã chết, hiện tại như thế nào lại có thể sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ, trời xui đất khiến thế nào lại còn cứu được Tiêu Cẩn Ngự!

Tia tàn nhẫn chợt loé lên trong mắt Ôn Tĩnh Đàn.

"Ngư nhi như thế nào nửa đêm lại không ngủ?" Tiêu Trạm Bình tức giận hỏi hai cung nữ.

"Khởi, khởi bẩm Hoàng, Hoàng Thượng." Giọng cung nữ run rẩy, "Trưa nay tiểu điện hạ ngủ một giấc dài, buổi tối sau khi dùng bữa, nô tỳ dỗ như thế nào ngài ấy cũng không chịu ngủ. Cho nên nô tỳ liền, liền nói với tiểu điện hạ là sẽ đi bẩm báo với Lệ phi nương nương, tiểu điện hạ liền hướng nô tỳ phát giận, trực tiếp chạy ra khỏi tẩm cung, nô tỳ đuổi theo không kịp, ban đêm trong cung ánh sáng lại quá mờ tiểu điện hạ lại không chú ý dưới chân, liền không cẩn thận té xuống hồ nước. May mắn Thần vương phi đi ngang qua cứu được tiểu điện hạ. Là nô tỳ không chiếu cố tốt tiểu điện hạ, tội đáng chết vạn lần!"

"Kéo xuống dùng gậy đánh chết cho ta!" Tiêu Trạm Bình không chút lưu tình hạ mệnh lệnh.

Cung nữ không giám phản kháng, nàng cũng biết cho dù tiểu điện hạ không chết, chính mình làm tiểu điện hạ xảy ra chuyện cũng không thể thoát khỏi bị xử tử.

"Phụ hoàng." Diệp Tê Trì đột nhiên mở miệng, "Thần tức thỉnh cầu ngài xử lý các nàng nhẹ một chút."

Lời vừa nói ra.

Tiêu Cẩn Hành rõ ràng khẽ cau mày.

Lúc này, nếu Diệp Tê Trì thông minh liền biết hiện tại Hoàng Thượng đang nổi nóng, không nên đi cầu tình.

Nếu không, việc nàng cứu được Tiêu Cẩn Ngự, không chỉ không thể lấy được lòng, mà còn khiến Hoàng Thượng tức giận.

Tiêu Cẩn Hành mím môi.

Lựa chọn im lặng.

"Tiểu điện hạ trượt chân rơi xuống nước quả thực là lỗi của các nàng, nhưng vừa rồi thần tức đã nhìn thấy rất rõ ràng, nếu như không phải thần tức xuống nước trước, hai vị cung nữ cũng sẽ không màng tánh mạng nhảy xuống hồ cứu tiểu điện hạ, lòng chung thành của các nàng đối với tiểu điện hạ bằng mắt thường có thể thấy rõ. Quan trọng là, tiểu điện hạ từ nhỏ đi theo hai vị cung nữ mà lớn lên, thần tức lo lắng hai vị cung nữ không ở bên người chiếu cố, tiểu điện hạ sẽ không quen. Thỉnh phụ hoàng đối với các nàng tỏ lòng thương xót." Diệp Tê Trì đứng trên lập trường của Tiêu Cẩn Ngự vì hai cung nữ cầu tình, cũng rất là thoả đáng.

Liền tính Hoàng Thượng không dễ dàng tha thứ, cũng sẽ không cảm thấy Diệp Tê Trì không biết tốt xấu!

Sở dĩ Diệp Tê Trì giúp đỡ hai cung nữ, cũng không phải nàng không biết, chính mình không hạ quyết tâm có khả năng sẽ chọc dận Hoàng Thượng, nhưng dù sao nàng cũng đã quen đối với việc hoàng quyền không coi trọng mạng người. Vả lại, hai cung nữ vừa rồi cũng không chọc thủng lời nói dối của nàng, về tình về lý nàng cảm thấy cũng nên giúp đỡ các nàng một phen.

"Bệ hạ, Ngự nhi xác thực từ nhỏ liền ỷ vào hai vị cũng nữ chăm sóc hắn. Nếu bọn họ không còn nữa, sợ là Ngự nhi lại muốn ầm ĩ một phen." Triệu Mộng Dư mở miệng phụ hoạ, nhìn như đang giúp đỡ Diệp Tê Trì nói chuyện, nhưng thực chất chỉ là lợi dụng cơ hội để biểu đạt lòng tốt bụng thường ngày của bà ta dành cho Tiêu Cẩn Ngự.

Sở dĩ Triệu Mộng Dư được Hoàng Thượng sủng ái, không chỉ vì bà ta được Sở vương coi trọng, mà còn là vì ba ta giỏi xem mặt đoán ý, lại còn biết gãi đúng chỗ ngứa.

Tiêu Trạm Bình nghĩ nghĩ, nói, "Vì Ngự nhi, trẫm liền miễn cho các ngươi tội chết. Nhưng không chiếu cố tốt Ngự nhi thiếu chút nữa gây ra tội lớn, tội sống khó tha! Người đâu, kéo xuống dùng gậy đánh mỗi người hai mươi đại bản."

"Tạ Hoàng Thượng không gϊếŧ chi ân, tạ Hoàng Thượng không gϊếŧ chi ân!" Cung nữ vội vàng dập đầu, cảm động đến rơi nước mắt.

Ngự tiền thị vệ tiến lên kéo hai vị cung nữ rời đi.

Tiêu Trạm Bình giờ khắc này lại nhìn về phía Diệp Tê Trì, nói, "Thần vương phi, ngươi lại cứu thêm một cái nhi tử của trẫm! Ngươi nói xem, lần này trẫm nên ban thưởng cho ngươi cái gì?"

"Mặc kệ là cứu Thần vương hay tiểu điện hạ, tất cả đều là bổn phận của thần tức." Diệp Tê Trì khiêm tốn.

Tiêu Trạm Bình tựa hồ cười một chút.

Tuyên bố:"Đem tất cả cống phẩm mà sứ giả Lâu Lan cống nạp cho trẫm, tất cả đều đem đến Thần vương phủ hết cho ta!"

"Tạ phụ hoàng ban ân." Diệp Tê Trì vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

Nàng không biết vài thứ đồ kia rốt cuộc có bao nhiêu trân quý, nhưng xét từ ánh mắt ghen ghét từ Hoàng Hậu cùng các phi tần khác thì có lẽ nhưng thứ này không hề rẻ.

Đây mới là thái độ nên có nếu thật sự muốn ban thưởng!

"Hành nhi!" Tiêu Trạm Bình gọi Tiêu Cẩn Hành.

"Phụ hoàng, có nhi thần."

"Trời lạnh, sớm cùng Thần vương phi trở về, kẻo lại nhiễm phong hàn." Tiêu Trạm Bình dặn dò.

Ý tứ cũng thật minh bạch, làm hắn đừng ở bên đó triêu đãi Thái Hậu nữa.

"Nhi thần tuân mệnh." Tiêu Cẩn Hành cung kính.

Tiêu Trạm Bình rời đi trước.

Ôn Tĩnh Đàn nhìn thoáng qua Diệp Tê Trì cùng Tiêu Cẩn Hành rồi mới rời đi.

Tất cả mọi người đều đi rồi.

Diệp Tê Trì đi theo Tiêu Cẩn Hành cuối cùng cũng trở về tới xe ngựa.

Mới vừa lên xe, một cái nô tỳ đưa tới cho nàng một kiện áo khoác, quấn quanh thân thể ướt đẫm của nàng để giữ ấm.

Xe ngựa hướng Thần vương phủ chạy đi.

Bên trong xe ngựa vô cùng an tĩnh.

Diệp Tê Trì nhận ra rằng, cái tên cẩu nam nhân Tiêu Cẩn Hành này giờ phút này hẳn là đang rất tức giận đi.

Không có gϊếŧ được nàng, mà còn làm nàng được Hoàng Thượng ban thưởng nhiều như vậy.

Lão thái bà Thái Hậu kia phỏng chừng là cũng tức giận muốn chết!

Nàng hắng giọng nói, "Tiêu Cẩn Hành, nếu không chúng ta nói chút giao dịch đi!"

Thật sự không thể mỗi ngày đều bị cẩu nam nhân này ám sát được!