Chương 42: Giao dịch đại thành

Tiêu Cẩn Hành liếc mắt nhìn Diệp Tê Trì một cái, hiển nhiên là không hứng thú đối với lời nàng nói.

Đương nhiên hắn cùng không có hứng thú đối với nàng.

Hôm nay bạch nguyệt quang của hắn ngay tại đương trường cự tuyệt hôn ước, hắn hiện tại liền cao hứng đến mức một lòng đều ở trên người Bạch Mặc Uyển?!

"Ta có thể chữa khỏi đôi chân của ngươi."

Diệp Tê Trì gọn gàng dứt khoát.

Tiểu Cẩn Hành hiển nhiên là có chút sửng sốt, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

"Cho nên ngươi có hứng thú cùng ta nói giao dịch sao?" Diệp Tê Trì cười đắc ý.

"Chưa bao giờ nghe nói đích nữ Diệp gia học được y thuật." Tiêu Cẩn Hành rõ ràng không tin nàng.

"Vậy ngươi có từng nghe nói, đích nữ Diệp gia biết bơi lội sao?" Diệp Tê Trì khoé miệng khẽ nhếch.

Tiêu Cẩn Hành nheo lại đôi mắt.

"Cho nên Tiêu Cẩn Hành, ngươi cảm thấy ngươi thật sự hiểu biết ta sao? Ngươi cho Tiểu Ngũ tùy tiện điều tra ta một phen, liền cho rằng có thể biết tất thảy tận gốc rễ về ta sao?" Diệp Tê Trì mang theo chút mỉa mai nói.

Tiêu Cẩn Hành bị Diệp Tê Trì nói đến sắc mặt có chút khó coi.

Cũng có chút kinh ngạc, tại sao Diệp Tê Trì lại biết hắn điều tra nàng?!

Từ khi nào nữ nhân này lại trở nên thông minh đến kinh người như vậy?!

"Ba tháng. Ta có thể cho ngươi một lần nữa đứng lên." Diệp Tê Trì không quản Tiêu Cẩn Hành đang suy nghĩ cái gì, nàng buông xuống lời nói táo bạo.

Đương nhiên cũng không hề lừa dối Tiêu Cẩn Hành.

Nếu nàng lừa dối hắn, lấy tính cách có thù tất báo của Tiêu Cẩn Hành, nàng có thể sẽ chết thực thảm.

Sở dĩ nàng giám nói như vậy là vì nàng tự tin vào y thuật của mình.

"Mạt thế thần y" cái thanh danh này cũng không chỉ là để khoe khoang!

"Ngươi rốt cuộc là ai?!" Tiêu Cần Hành thanh âm lạnh băng.

Giờ khắc này hắn ta đại khái là càng thêm hoài nghi thân phận của Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì đang muốn mở miệng.

Tiêu Cẩn Hành trực tiếp ngắt lời nàng, "Ta không tin cái gì yêu ma quỷ quái!"

Ý tứ là, đừng lấy "Hồ ly tinh" ra tiếp tục lừa hắn!

Diệp Tê Trì cười cười, nàng thực đạm nhiên nói, "Ta là ai không quan trọng? Đối với ngươi mà nói, ta trước nay đều chỉ là cái một công cụ?!"

Tiêu Cần Hành lạnh lùng nhìn nàng.

"Lúc trước ngươi cưới ta, thứ nhất là bởi vì Bạch Mặc Uyển cự tuyệt ngươi, thứ hai là có thể xua tan băn khoăn của Sở vương đối với ngươi. Hiện tại muốn gϊếŧ ta, một là bởi vì Sở vương muốn mượn sức cha ta, ngươi sợ sẽ liên lụy đến ngươi, hai là Bạch Mặc Uyển đột nhiên lại thích ngươi." Diệp Trì nói đến rõ ràng.

Tiêu Cẩn Hành vô thức nắm chặt tay.

Hắn không lường trước được, Diệp Tê Trì cư nhiên lại biết rõ ràng ý nghĩ của hắn.

"Nếu ta chính là một cái công cụ, tại sao không phát huy tối đa giá trị của công cụ này đi?" Diệp Tê Trì hỏi.

Tiêu Cẩn Hành như cũ không có phản ứng.

Một con người lòng dạ sâu đậm như thế này sao có thể tùy tiện bộc lộ suy nghĩ cùng cảm xúc của bản thân.

"Lại cho ngươi thêm một liều thuốc an thần." Diệp Tê Trì tiếp tục khuyên bảo, "Một năm sau chúng ta hoà ly. Ta chủ động nhường lại vị trí Thần vương phi, về sau ngươi chính là quang minh chính đại nghênh thú Bạch Mặc Uyển, như thế nào?"

Tiêu Cẩn Hành gắt gao đánh giá Diệp Tê Trì.

Nữ nhân này, hiển nhiên không phải là Diệp Tê Trì lúc trước, nhưng hắn đã kêu Tiểu Ngũ thâm nhập điều tra, trừ bỏ Diệp Tê Trì, cũng không còn ai khác?!

"Ngươi muốn nhận được lợi ích gì?" Tiêu Cẩn Hành mở miệng.

Rốt cuộc, vẫn là bị lời nói của Diệp Tê Trì hấp dẫn.

Không thể không nói, nữ nhân này lấy ra hai điều kiện đối với hắn mà nói là một dụ hoặc rất lớn.

Thứ nhất là làm hắn khôi phục khoẻ mạnh trở lại.

Thứ hai là hắn có thể cưới được nữ nhân hắn âu yếm.

Hắn cơ bản là vô pháp cự tuyệt.

Diệp Tê Trì mỉm cười, nàng kỳ thật cũng dự đoán được Tiêu Cẩn Hành sẽ đáp ứng.

Loại người tham lam như Tiêu Cẩn Hành sao có thể cự tuyệt chỗ tốt được đưa đến tận cửa!

Nàng cũng không dong dài, thẳng thắn nói, "Thứ nhất, đừng gϊếŧ ta. Thứ hai, đừng gϊếŧ cả nhà ta, cũng chính là người Diệp gia. Thứ ba, sau khi hoà ly, ngươi đưa ta 1 vạn lượng hoàng kim."

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt khẽ biến.

Hai điều kiện phía trước còn khá hợp lý, nhưng điều kiện cuối cùng?!

Trong đầu Diệp Tê Trì đang suy nghĩ cái gì?!

"Thành giao không?" Diệp Tê Trì hỏi.

"Ta chỉ có thể cam đoan sẽ không gϊếŧ ngươi." Tiêu Cẩn Hành mở miệng.

Ý tứ là, hắn không thể đảm bảo người khác không gϊếŧ nàng.

Tỷ như, chỗ dựa Thái Hoàng Thái Hậu của hắn.

Nghiễm nhiên đêm nay nàng không chết, thậm chí còn nhờ hoạ được phúc, càng chọc Thái Hoàng Thái Hậu tức giận.

"Nhưng thời điểm người khác muốn gϊếŧ ta, ngươi có thể giúp ta." Diệp Tê Trì thương lượng điều kiện.

"Không được." Tiêu Cẩn Hành cự tuyệt.

Cẩu nam nhân này.

Diệp Tê Trì nhẫn nhịn tiếp tục nói điều kiện, "Ngươi có thể thông báo cho ta trước."

Tiêu Cẩn Hành hơi do dự, "Được."

"Cái thứ hai không thành vấn đề đi? Không gϊếŧ cả nhà ta?" Diệp Tê Trì xác nhận.

"Bọn họ không chọc ta, ta mới không có lý do để gϊếŧ họ." Tiêu Cẩn Hành lạnh lùng nói, "Đối với việc gϊếŧ người ta cũng không có hứng thú."

Diệp Tê Trì dừng một chút.

Những lời này như thế nào lại nghe quen tai như vậy?!

Nàng tiếp tục nói thêm, "Vậy cái thứ ba hẳn là cũng không thành vấn đề đi?"

"Ngươi muốn nhiều hoàng kim như vậy làm cái gì?" Tiêu Cẩn Hành hỏi lại.

"Ở dưới tình huống không có lỗi, ly hôn không được phân tiền tài sản sao?" Diệp Tê Trì thản nhiên nói.

Huống chi, nàng lưu lạc giang hồ cũng cần có nhiều tiền để phòng thân mới được.

Tiêu Cẩn Hành cau mày.

Trong khoảng thời gian này, hắn dường như càng ngày càng nghe không hiểu những gì Diệp Tê Trì nói.

"Tóm lại, ngươi đưa ta là được." Diệp Tê Trì cũng không buồn nói thêm.

Dù sao khi đó Tiêu Cẩn Hành thượng vị, 1 vạn lượng hoàng kim đối với hắn cũng chỉ như là một giọt nước trong xô.

"Ân." Tiêu Cẩn Hành đồng ý.

"Vậy chúng ta đây liền tính giao dịch đại thành." Diệp Tê Trì cao hứng cười, còn vươn tay từ trong áo tay áo ra.

Tiêu Cẩn Hành khó hiểu nhìn nàng.

Diệp Tê Trì thở dài.

Cổ nhân này như thế nào cái gì cũng đều không hiểu!

Nàng chủ động nắm tay Tiêu Cẩn Hành.

Sắc mặt Tiêu Cẩn Hành đột nhiên thay đổi.

Khoảnh khắc Diệp Tê Trì chạm vào tay hắn, ngón tay tựa hồ còn run lên một chút.

Diệp Tê Trì nắm chặt tay Tiêu Cẩn Hành, lung lay hai cái, "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Tiêu Cẩn Hành đột nhiên hất tay Diệp Tê Trì, nói, "Đừng chạm vào ta!"

Trong giọng nói còn mang theo tức giận.

Diệp Tê Trì vô ngữ, nàng nhịn không được mở miệng nói, "Ngủ đều ngủ rồi, còn giả bộ rụt rè làm cái gì!"

Huống chi đây là nàng đang chạm vào hắn sao?!

Nàng muốn chạm vào hắn, nên trực tiếp thượng miệng, còn dùng tay làm cái gì?

"Diệp Tê Trì!" Tiêu Cẩn Hành nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng, đúng, đúng ta biết ngươi phải thủ thân như ngọc chờ Bạch cô nương. Ngươi yên tâm, việc chúng ta ngủ chung, ta đảm bảo không nói cho bất luận kẻ nào." Diệp Tê Trì mỉm cười với vẻ mặt tà ác.

Tiêu Cẩn Hành càng tức giận sau khi nghe thấy những lời Diệp Tê Trì nói.

Diệp Tê Trì cảm thấy Tiêu Cẩn Hành giờ phút này hoả đã lớn đến mức tóc trên đầu cũng đều sắp cháy cả rồi.

"Tiểu Ngũ!" Tiêu Cần Hành nổi giận gầm lên một tiếng.

Tiểu Ngũ đang lái xe ngựa, sợ tới mức giật mình một cái.

"Vương gia."

"Dừng xe!" Tiêu Cẩn Hành ra lệnh.

"Dạ vâng." Tiểu Ngũ vội vàng dừng xe ngựa lại.

Vừa mới dừng lại, hắn đã nghe thấy Vương gia từ trong xe ngựa quát, "Diệp Tê Trì, đi xuống cho ta!"

Nói xong, không chỉ có Tiểu Ngũ kinh ngạc.

Diệp Tê Trì cũng kinh ngạc.

Cẩu nam nhân này có thể cẩu hơn được sao?!

Quả thực là phát rồ mà!

"Tiểu Ngũ!" Tiêu Cẩn Hành thấy Diệp Tê Trì không có phản ứng, "Động thủ."

"......" Tiểu Ngũ thật là khó xử gần chết.

Hắn cũng không biết Vương phi rốt cuộc lại nơi nào chọc giận Vương gia.

Vừa rồi rõ ràng nghe được bọn họ còn đang nói chuyện, Vương gia như thế nào nói trở mặt liền trở mặt!