Chương 43: Diệp Tê Trì đòi tiền

Diệp Tê Trì liền thật sự bị Tiêu Cẩn Hành ném nơi rừng núi hoang vắng.

Mẹ kiếp.

Diệp Tê Trì nhìn xe ngựa nghênh ngang rời đi, thực sự là muốn bóp chết tên vương bát đản Tiêu Cẩn Hành này!

Nàng không hiểu, chuyện ngủ cùng nàng làm hắn khó có thể tiếp thu đến như vậy sao?!

Nàng cũng đâu bắt hắn phụ trách!

Quái!

Diệp Tê Trì cắn răng, trong đêm lạnh giá nàng cô độc đi bộ dọc theo con đường đến Thần vương phủ.

Không biết đi bộ mấy canh giờ.

Dù sao thời điểm trở lại Thần vương phủ trời cũng bắt đầu sáng.

Cẩu nam nhân Tiêu Cẩn Hành kia thực sự không có quay trở lại đón nàng!

Diệp Tê Trì trở về tiểu viện của chính mình.

Lục Dữu ngồi ở ngạch cửa tiểu viện chờ nàng.

Nhìn thấy nàng trở về hốc mắt lền đỏ hoe, "Vương phi, sao bây giờ người mới trở về? Nô tỳ lo cho người muốn chết!"

Diệp Tê Trì thật là mệt muốn chết.

Hiện tại nàng cái gì đều không muốn nói.

"Vương phi người rốt cuộc làm sao vậy?" Lục Dữu lo lắng nhìn nàng.

"Giúp ta chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa một cái." Diệp Tê Trì gian nan nói.

Thanh âm đều khàn khàn.

"Được, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị." Lục Dữu vội vàng gật đầu.

Diệp Tê Trì nằm bên trong thùng gỗ ấm áp.

Vốn dĩ hôm nay sau khi rơi xuống nước, nàng liền đông lạnh đến muốn chết, tuy rằng có áo khoác bao bọc, nhưng chung quy y phục trên người đã ướt hết, cho nên Diệp Tê Trì vẫn cảm thấy lạnh. Sau đó lại bị Tiêu Cẩn Hành ném trên đường, đón gió lạnh trở về, nàng còn cho rằng nàng sắp chết cóng ở trên đường.

Nàng hít sâu một hơi, giờ khắc này cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại.

"Vương phi, rốt cuộc người đã xảy ra chuyện gì vậy? Y phục đều ướt hết, đế giày cũng mòn hết cả rồi! Người cùng Vương gia lại bị người đuổi gϊếŧ sao?" Lục Dữu một bên giúp nàng rửa sạch thân thể một bên hỏi.

Diệp Tê Trì không nghĩ trả lời.

Chỉ cần nghĩ tới cẩu nam nhân Tiêu Cẩn Hành kia liền muốn sinh khí.

"Vương gia không có việc gì đi?" Lục Dữu quan tâm.

"Về sau ở trước mặt ta đừng nhắc đến Tiêu Cẩn Hành." Diệp Tê Trì nghiến răng nghiến lợi.

"......." Cho nên hai người lại cãi nhau?!

Vương phi không thể vì hạnh phúc về sau mà hạ thủ lưu tình được sao?!

.......

Nửa tháng sau.

Diệp Tê Trì ở tiểu viện sống còn tính là thoải mái.

Cẩu nam nhân Tiêu Cẩn Hành kia cũng còn có thể giữ được bình tĩnh.

Dù sao qua nhiều ngày như vậy, cũng không có ai chủ động đi tìm ai.

Tiêu Cẩn Hành không phải muốn nàng đi trị khỏi chân tật của hắn sao?!

"Vương phi." Lục Dữu cọ tới cọ lui bên người nàng, tựa hồ có chút muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Diệp Tê Trì khẽ lung lay cây quạt.

Đã qua nửa tháng rồi, thời tiết cư nhiên lại nóng như vậy.

"Chúng ta hết ngân lượng rồi." Lục Dữu nửa ngày mới mở được miệng.

Diệp Tê Trì nhíu mày, "Ngân lượng quản gia đưa đều dùng hết rồi?"

"Ân." Lục Dữu gật đầu.

"Một chút đều không còn?"

"Ân."

"Ngươi quản tiền như thế nào vậy!"

"Nô tỳ nói nô tỳ sẽ không biết quản tiền, là Vương phi khăng khăng để nô tỳ quản tiền." Lục Dữu ủy khuất nói.

"Nhưng trên tay ngươi có bao nhiêu tiền ngươi hẳn là biết đi?! Hiện tại một phân tiền đều không có, chúng ta còn ăn uống cái gì?" Diệp Tê Trì cũng là phục Lục Dữu.

Loại chuyện thiếu tiền này không phải nên nói sớm một chút sao?

Lục Dữu cúi đầu xuống nhìn qua khổ sở vô cùng.

Diệp Tê Trì mím môi.

Nàng thở dài, "Quên đi, ta sẽ tìm cách."

"Biện pháp gì?" Lục Dữu hỏi.

"Còn có thể có biện pháp nào, chỉ có thể hỏi Tiêu Cẩn Hành thôi!"

"...... Vương phi có thể hay không sẽ gặp rắc rối?"

"Ngươi nói đi?" Diệp Tê Trì tức giận.

Đều đã hạ quyết tâm, nếu Tiêu Cẩm Hành không chủ động tới tìm nàng, nàng chết đều sẽ không đi tìm người nam nhân này!

Kết quả hiện tại nàng cư nhiên lại phải đi cầu hắn.

Đúng là tạo nghiệt a!

"Vương phi, thực xin lỗi." Lục Dữu càng tự trách.

"Được rồi." Diệp Tê Trì đứng dậy.

Nàng trước nay không phải là người cẩu thả, sau khi đưa ra quyết định, nàng trực tiếp đi đến Uyển viện của Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành thật đúng là yêu Bạch Mặc Uyển đến thảm.

Nơi chính mình ở cũng đều đặt theo tên của Bạch Mặc Uyển.

Diệp Tê Trì đi vào Uyển viện.

Tiểu Ngũ đang luyện kiếm.

Tiêu Cẩn Hành ở dưới mái hiên tận hưởng không khí mát mẻ, bên cạnh còn có nô tỳ quạt mát cho hắn.

Lúc này nhìn thấy Diệp Tê Trì tới, ánh mắt hắn khẽ động, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Vương phi." Tiểu Ngũ cung kính quỳ xuống hành lễ

"Đứng lên đi." Diệp Tê Trì tự nhiên nói.

"Tạ vương phi." Tiểu Ngũ đứng dậy.

"Tiểu Ngũ, ngươi có võ công tốt như vậy, khi nào tới dạy ta luyện công?" Diệp Tê Trì chủ động cùng Tiểu Ngũ nói chuyện phiếm.

Cũng không đem lực chú ý đặt ở trên người Tiêu Cẩn Hành.

"Đao thương không có mắt, sợ là sẽ làm Vương phi bị thương."

"Học một chút là được, còn có thể rèn luyện thân thể. Miễn cho không cẩn thận chọc giận người nào đó, người nào đó nói đem ngươi ném xuống liền ném xuống. Nếu không phải mạng lớn, hẳn là đều chết ở trên đường." Diệp Tê Trì âm dương quái khí nói.

Tiểu Ngũ đương nhiên biết vương phi đang ngấm ngầm nói ai, một khắc kia hắn cũng không giám nói tiếp.

Tiêu Cẩn Hành bị Diệp Tê Trì trâm chọc như vậy, trên mặt rõ ràng khó coi vài phần.

Diệp Tê Trì cũng không tiếp tục làm Tiểu Ngũ khó xử, nàng trực tiếp đi đến trước mặt Tiêu Cẩn Hành, nhìn hắn.

Tiêu Cẩn Hành cau mày hỏi, "Chuyện gì?"

Giọng điệu còn có chút không tốt.

"Hoàng Thượng ban thưởng cho ta, ta như thế nào một kiện cũng đều chưa nhìn thấy?" Diệp Tê Trì chất vấn hỏi.

"Khi bào ban thưởng cho ngươi?" Tiêu Cẩn Hành cười lạnh, gằn từng chữ một nhắc, nhở Diệp Tê Trì, "Phụ Hoàng nói chính là, đưa đến Thần vương phủ."

Thần vương phủ là của hắn.

Ban thưởng tự nhiên chính là của hắn.

Diệp Tê Trì cắn răng.

Nàng liền biết cái cẩu nam nhân Tiêu Cẩn Hành này, đem những gì tốt đẹp đều để lại cho Bạch Mặc Uyển.

Cho những người khác đều là những điều vô cùng tệ hại.

Diệp Tê Trì hít sâu một hơi, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh trở lại, nàng nói: "Đan thanh Hoàng Thượng ban thưởng cuối cùng là ban cho ta đi?"

"Tiểu Ngũ." Tiêu Cẩn Hành ra lệnh, "Đem về cho Vương phi."

"Tuân mệnh, Vương gia." Tiểu Ngũ vội vàng đi vào nhà chính.

Một lúc sau, hắn cầm đan thanh đưa cho Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì cầm lấy đan thanh, trực tiếp mở ra nhìn nhìn.

Thư pháp của Tiêu Trạm Bình viết đến thật đúng là không tồi.

Nàng lẩm bẩm nói, "Cũng không biết đan thanh này có thể bán được bao nhiêu tiền?"

Sắc mặt Tiê Cẩn Hành lập tức liền thay đổi.

"Hoàng Thượng tự tay viết công văn hẳn là có thể bán được giá tốt đi?!"

"Diệp Tê Trì!" Tiêu Cẩn Hành nổi giận.

Tiểu Ngũ liền biết.

Vương gia cùng Vương phi nói không quá mười câu, chắc chắn sẽ cãi nhau.

"Ngươi dám!" Tiêu Cẩn Hành uy hϊếp.

"Ta có cái gì không giám?!" Diệp Tê Trì khıêυ khí©h cười.

"Cầm cố đồ Hoàng Thượng ban thưởng, truy cứu lên liền sẽ bị chém đầu!"

"Đói chết cũng là chết, chém đầu cũng là chết. Chi bằng, trước khi chết còn kéo được một cái đệm lưng, thì tốt hơn." Diệp Tê Trì bình tĩnh nói, nhưng cũng không quên cố ý xác định, "Ta hiện tại là thê tử ngươi, ngươi hẳn là sẽ bị liên lụy đi?"

Tiêu Cẩn Hành tức giận đến toàn thân run rẩy.

Hắn cảm thấy Diệp Tê Trì thật sự làm được loại chuyện này!

"Muốn bao nhiêu tiền?" Tiêu Cẩn Hành nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hiển nhiên, thời điểm Diệp Tê Trì hỏi hắn quà ban thưởng, hắn liền biết mục đích của nàng.

"Một trăm lượng bạc trắng."

Tiêu Cẩn Hành trừng mắt nhìn Diệp Tê Trì.

Nữ nhân này đúng là thực sự có thể nói chuyện!