Chương 44: Tương ái tương sát, nhân vật mới xuất hiện

Tiêu Cẩn Hành còn chưa đáp ứng.

Diệp Tê Trì đã đưa ra yêu cầu mới, căn bản không cảm thấy Tiêu Cẩn Hành sẽ cự tuyệt.

Nàng mở miệng nói, "Thuận tiện nói cho ngươi một tiếng, sáng sớm mai ta phải rời khỏi vương phủ, ra ngoài một chuyến."

Tiêu Cẩn Hành xụ mặt, lạnh lùng nói, "Diệp Tê Trì, ngươi không phải được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Chân ngươi còn muốn chữa trị hay không?" Diệp Tê Trì vẻ mặt vô ngữ, "Ta cũng cần chuẩn bị một số trang bị, bằng không ta dùng ma pháp chữa trị cho ngươi sao?!"

Tiêu Cẩn Hành lạnh lùng nhìn Diệp Tê Trì.

Hắn lựa chọn phớt lờ những lời nói khó hiểu của Diệp Tê Trì.

Coi như Diệp Tê Trì trúng tà, thần trí không rõ.

"Bổn vương bồi ngươi đi!" Tiêu Cẩn Hành đột nhiên nghiêm túc nói.

Diệp Tê Trì vẻ mặt ghét bỏ, "Ngươi ngồi xe lăn, đi cùng ta không phải là ghánh nặng sao?!"

Tiêu Cần Hành hai tay nắm chặt tay cầm xe lăn.

Lại nổi giận.

Tiểu Ngũ đứng bên cạnh suy nghĩ mọi cách để có thể biến mất ngay tại chỗ.

Cũng không thể không bội phục Vương phi, thật sự là cái gì cũng giám nói.

"Muốn giám sát ta, chỉ cần Tiểu Ngũ đi cùng ta là được." Diệp Tê Trì không chút để ý, còn trực tiếp vạch trần tâm tư của Tiêu Cẩn Hành.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt càng khó coi.

Chính là có một loại cảm giác, hắn suy nghĩ cái gì nữ nhân Diệp Tê Trì này cũng đều biết hết!

Mà loại cảm giác này, làm hắn thực khó chịu!

"Lát nữa nhớ kêu quản gia mang tiền lại đây. Hiện tại ta liền trở về, miễn làm ngươi nhìn ta chướng mắt." Diệp Tê Trì ném xuống một câu liền xoay người rời đi.

Cũng là không có nửa điểm lưu luyến.

Tiểu Ngũ nhìn bóng dáng Diệp Tê Trì tiêu sái rời đi, thật sự kinh ngạc không thôi.

Thê tử nhà ai không phải hết sức lấy lòng phu quân nhà mình, nào có giống như Vương phi, hận không thể đem Vương gia tức chết!

Hắn cảm thấy Vương gia cùng Vương phi sống chung thêm vài năm nữa, Vương gia có khả năng sẽ chết vì tức!

"Tiểu Ngũ." Tiêu Cần Hành đột nhiên kêu hắn.

Tiểu Ngũ tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống, "Có tiểu nhân."

"Ngày mai để mắt tới Diệp Tê Trì! Nhìn chằm chằm nàng ta đừng để nàng ta giở trò." Tiêu Cẩn Hành ra lệnh.

Nói đến cùng.

Tiêu Cẩn Hành không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì thay đổi quá lớn, không có khả năng không có phòng bị.

"Tiểu nhân tuân mệnh!"

Tiểu Ngũ nhận lệnh.

Một khắc kia trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ, tuy rằng Vương gia ghét bỏ Vương phi, nhưng cuối cùng vẫn là đáp ứng mọi yêu cầu của Vương phi.

Ngày đó ném Vương phi xuống vẫn là kêu hắn đi xác định xem Vương phi có trở về hay không?! Mặc dù câu hỏi là, Vương phi đã chết chưa?!

Không biết cái này có được gọi là "Tương ái tương sát?!"

........

Hôm sau.

Diệp Tê Trì cùng Lục Dữu mỗi người thay một bộ y phục đơn giản, sau đó đứng ở cửa vương phủ chờ đợi Tiểu Ngũ.

Lục Dữu có chút kích động, "Vương phi, người thật sự muốn mang ta lên phố chơi sao?"

"Kêu tiểu thư." Diệp Tê Trì sửa lại đúng cách xưng hô của nàng.

So với Lục Dữu, Diệp Tê Trì bình tĩnh hơn nhiều.

"Vâng, tiểu thư." Lục Dữu vội vàng sửa miệng, nàng vẫn luôn duy trì trạng thái phấn khích.

Các nàng đợi ở cửa trong chốc lát.

Tiểu Ngũ lái xe ngựa tới.

Diệp Tê Trì và Lục Dữu lên xe ngựa, Lục Dữu càng thêm kích động, "Tiểu thư, ngày hôm qua người đến đó đã làm gì với Vương gia, Vương gia không chỉ yêu cầu quản gia đưa chúng ta nhiều bạc như vậy, mà còn kêu Tiểu Ngũ tới bảo hộ chúng ta nữa? Vương gia có phải hay không đối với người......"

"Từ bỏ ý tưởng này đi. Tiêu Cẩn Hành đời này không thể thích tiểu thư nhà ngươi đâu." Diệp Tê Trì chắc chắn nói.

Cũng may nàng cũng không có cảm tình đối với Tiêu Cẩn Hành.

Nếu không phải nàng hiện tại phải dựa vào Tiêu Cẩn Hành để sống, bọn họ đã sớm hoà ly từ lâu rồi!

"Tiểu thư." Tiểu Ngũ hốc mắt đỏ lên.

Là vì tiểu thư nhà nàng mà ủy khuất.

Diệp Tê Trì vô ngữ, cũng lười đi giải thích.

Dù sao giải thích cũng không ai tin.

Nàng quay đầu xốc rèm trướng lên.

Hiện tạ đã đến đô thành Đại Huyền Quốc, con đường phồn hoa nhất ở Tầm Thành.

Diệp Tê Trì nhìn dòng người đến người đi, đường phố ồn ào náo động, thực sự có một loại cảm giác trực quan về một triều đại thịnh vượng.

Trên thực tế, trong sách Đại Huyền Quốc xác thực là phồn vinh hưng thịnh, bất quá về sau lại bởi vì hoàng quyển nội đấu, nhờ đó Đại Huyền Quốc cũng từng có một đoạn thời gian suy bại.

Cũng may Tiêu Cẩn Hành là một minh quân, tuy rằng có chút tàn bạo, nhưng nhất định là một hoàng đế tốt.

Cho nên, sau khi hắn lên cầm quyền, Đại Huyền Quốc lại nhanh chóng cường thịnh trở lại.

Diệp Tê Trì yên lặng suy nghĩ một chút cốt truyện.

"Tiểu thư." Tiểu Ngũ dừng xe ngựa, cung kính nói, "Tới y quán rồi."

Diệp Tê Trì từ trên xe ngựa đi xuống.

Lục Dữu có chút khó hiểu, "Tiểu thư, người tới y quán làm cái gì? Là nơi nào không thoải mái sao? Trong phủ cũng có đại phu mà."

"Tới xem soái ca." Diệp Tê Trì nói thẳng.

"......." Lục Dữu hoá đá.

Diệp Tê Trì bước vào y quán.

Một cái tiểu nhị tiến lên nói, "Vị tiểu thư này muốn xem bệnh sao? Muốn xem bệnh yều cầu qua bên này chờ đợi một lát, chúng ta hôm nay có rất nhiều bệnh nhân."

"Ta không xem bệnh, ta tới tìm chủ quản của các người."

Tiểu nhị đánh giá Diệp Tê Trì một phen, "Xin hỏi tôn tính đại danh của tiểu thư? Không biết ngài tìm chủ quản của chúng ta là có chuyện gì vậy?"

"Diệp Tê Trì. Chỉ cần nói là ta tới để xem bệnh cho hắn."

Tiểu nhị có chút kinh ngạc.

Thấy Diệp Tê Trì không giống như là đang nói đùa, hắn nhanh chóng xoay người đi vào nội y quán.

Chỉ chốc lát sau.

Tiểu nhị bước ra nói, "Diệp tiểu thư, chủ quản chúng ta mời ngài vào trong."

Diệp Tê Trì mỉm cười.

Nàng đi theo bước chân của tiểu nhị.

Đương nhiên, Tiểu Ngũ cùng Lục Dữu cũng đi theo sau.

"Chủ quản của chúng ta chỉ muốn gặp Diệp tiểu thư." Tiểu nhị ngăn cản Tiểu Ngũ và Lục Dữu lại.

"Các ngươi ở bên ngoài chờ ta." Diệp Tê Trì phân phó.

"Tiểu thư." Lục Dữu rõ ràng không yên tâm.

"Không sao đâu." Diệp Tê Trì ném xuống một câu, sau đó liền đi theo tiểu nhị vào hậu viện y quán.

Chỉ thấy một vị nam tử bạch y ngồi trong một cái đình hóng gió ở hậu viện.

Không giống như phòng trước ầm ĩ, chỉ cách một cánh cửa, nơi đây giống như một thiên đường khác, thật yên lặng và tốt đẹp.

Diệp Tê Trì bước đến trước mặt nam tử bạch y.

Hắn giờ phút này đang chơi cờ vây một mình.

Cảm giác được người tới, cũng không có ngẩng đầu.

Ngón tay thon dài kẹp một quân cờ đen, thật lâu không có động thái nào.

"Thua." Diệp Tê Trì nói.

Nam nhân khẽ cau mày.

Hắn ngẩng đầu lên.

Lúc này, Diệp Tê Trì mới thấy được khuôn mặt hắn.

Trong sách mô tả nam nhân này là, một thân bạch y, đón gió mà đứng, mi thanh mục tú, phiêu giật như gió. Đúng là *mạch thượng nhân ngư ngọc, công tử thế vô song!"

*Nghĩa: quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai.

Giờ phút này chính mắt gặp nhau, quả thật là âm nhu tuấn mĩ, trích tiên chi khí!

"Ai thua?" Nam nhân hỏi nàng, thanh âm trong sáng từ tính.

"Ta còn chưa ra tay, sao ngươi biết ta thua?"

"Có muốn đánh cược một ván hay không?" Diệp Tê Trì hỏi.

"Cổ mỗ chưa bao giờ đánh bạc cùng người khác." Vừa nói, nam nhân vừa đem quân đen đánh xuống.

Diệp Tê Trì trực tiếp cầm quân trắng bên cạnh lên, không chút do dự đặt nó trên bàn cờ.

Nam nhân nhìn thoáng qua, một lần nữa cầm lấy quân đen chuẩn bị tiếp tục đánh tiếp, đột nhiên ngón tay hắn dừng lại.

Hiển nhiên hắn phát hiện hắn nhiều nhất đi thêm được hai bước nữa, liền thực sự sẽ thua.

Một khắc kia, trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Diệp Tê Trì, nhiều thêm một phần xem kĩ.

Diệp Tê Trì cười nói, "Nhượng bộ!"