Chương 45: Đạt được nguyện vọng

Đình nội viện.

Gió thổi qua, cho dù là ngày hè, vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Nam nhân trước mặt Diệp Tê Trì, Cổ Hạnh Xuyên. Là chi tử của nhà giàu số một ở Đại Huyền Quốc, thương nghiệp trải rộng khắp Đại Huyền, liên quan đến các nghành các nghề. Y quán chỉ là sản nghiệp nhỏ nhất của Cổ gia, được Cổ Hạnh Xuyên nhi tử nhỏ nhất của Cổ gia tiếp quản.

Cổ Hạnh Xuyên năm nay 21 tuổi, từ nhỏ học đủ thứ thi thư, tài hoa hơn người, vì mắc một "Căn bệnh lạ" cho nên thường không tiếp xúc với người khác, nhưng lại cực kì thông minh. Thương nghiệp Cổ gia phát triển như vậy, đều phụ thuộc vào quyết định của Cổ Hạnh Xuyên ở sau lưng phụ thân hắn bày mưu tính kế.

Về sau cơ duyên sảo hợp, Cổ Hạnh Xuyên trở thành phụ tá của Tiêu Cẩn Hành. Sau này Cổ Hạnh Xuyên trợ giúp Tiêu Cẩn Hành bước lên ngôi vị Hoàng Đế. Cuối cùng, Cổ Hạnh Xuyên trở thành thừa tướng của Đại Huyền Quốc, dưới một người trên vạn người.

Nhưng mà Cổ Hạnh Xuyên có cuộc sống sung túc cả đời như thế, lại chân chính là một người đoản mệnh, lên làm thừa tướng bất quá ba năm, liền qua đời vì "Bệnh tật"!

Thời điểm Diệp Tê Trì đọc, nàng liền cảm thấy đầu óc tác giả có hố.

Một cái nam nhị xuất sắc như vậy, không thể hiểu vì cái gì lại viết hắn chết không nói, trước khi chết cũng chưa cho nhân gia một cái quan xứng!

Đương nhiên.

Lúc này Cổ Hạnh Xuyên tự nhiên không biết vận mệnh sau này của mình sẽ như thế nào, hắn chỉ yên lặng đánh giá Diệp Tê Trì trước mặt.

Đối với nữ nhân trẻ tuổi xa lạ trước mắt, nhiều ít vẫn là có chút ngạc nhiên.

Một hồi lâu sau.

Cổ Hạnh Xuyên bắt đầu thu dọn bàn cờ, không chút để ý nói, "Nghe hạ nhân nói, Diệp Tiểu thư tìm Cổ mỗ là vì muốn xem bệnh cho Cổ mỗ?"

Diệp Tê Trì gật đầu, "Đúng vậy."

"Diệp tiểu thư có biết Cổ mỗ rốt cuộc là mắc bệnh gì không?"

"Động kinh." Diệp Tê Trì nói thẳng.

Bàn tay đang thu thập bàn cờ của nam nhân hơi khựng lại.

Giờ khắc này, hắn không tự giác ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Tê Trì.

Bệnh của hắn, người biết đến không nhiều lắm.

Hơn nữa số người mắc bệnh cũng không nhiều.

Nữ nhân trước mặt còn trẻ tuổi như vậy, như thế nào lại biết?!

"Xin hỏi Diệp tiểu thư đến từ môn phái nào? Là học với ai?" Nam nhân hỏi.

Diệp Tê Trì nói thẳng, "Đối với công tử mà nói, không phải việc chữa bệnh là quan trọng nhất sao?"

"Cổ mỗ không phải là không tín nhiệm Diệp tiểu thư, nhưng căn bệnh này của Cổ mỗ, đừng nói Diệp tiểu thư tuổi trẻ, chính là trên giang hồ, lão thần y nổi tiếng nhất cũng không thể làm gì. Cổ gia sở dĩ mở y quán, không chỉ là chữa bệnh cứu người mà còn là để tìm phương thuốc chữa bệnh cho tại hạ. Nhưng mà, từ khi bắt đầu kinh doanh đến bây giờ đã gần 20 năm, cũng không có thu hoạch gì." Nam nhân nhàn nhạt nói.

Đối với "Căn bệnh lạ" này của chính mình, hắn tựa hồ cũng không ôm hy vọng gì.

"Nếu công tử trị liệu nhiều năm đều không có hiệu quả, vậy công tử còn băn khoăn cái gì. Bất quá lại lần nữa thử lại, cho dù ta không thể chữa khỏi, đối với công tử cũng không có tổn thất gì." Diệp Tê Trì đàm phán.

"Tuy đã nói như thế." Cổ Hạnh Xuyên nhìn Diệp Tê Trì, "Nhưng tại hạ không rõ Diệp tiểu thư rốt cuộc có dụng ý gì?"

Ý tứ là không rõ mục đích Diệp Tê Trì đột nhiên chữa bệnh cho hắn.

Thương nhân từ xưa đến nay đều rất rõ ràng một đạo lý: thế gian không có chiếc bánh có nhân nào từ trên trời rơi xuống.

Tất cả mọi thứ đều phải trả giá.

"Ta muốn bộ ngân châm duy nhất trên thế gian nằm trong tay công tử." Diệp Tê Trì nói thẳng.

Trên tay Cổ Hạnh Xuyên có một bộ ngân châm được nhiều thế hệ danh y lưu truyền từ xưa tới nay, chủ của bộ ngân châm này sớm đã đi về cõi tiên, cũng không có hậu nhân kế thừa nên đã mang đi cầm cố. Cổ Hạnh Xuyên vốn dĩ là người thích sưu tầm kỳ trân dị bảo, hơn nữa sau khi hắn mở y quán hắn liền bỏ ra một số tiền lớn để mua nó về. Sau này, dưới tay nghề cao minh của một vị y thuật, bộ ngân châm này đã giúp Tiêu Cẩn Hành một lần nữa đứng lên.

Nàng thật sự không phải muốn đoạt công lao của vị thần y xuất hiện sau này, nàng cũng là vì mạng sống, nên chỉ có thể đi trước một bước!

"Làm sao Diệp tiểu thư biết trên tay Cổ mỗ có bảo vật trân quý như vậy?" Cổ Hạnh Xuyên tựa hồ càng thêm tò mò về Diệp Tê Trì.

"Thiên hạ không có tường không lọt gió, bất luận chuyện gì chỉ cần hỏi thăm liền có thể biết." Diệp Tê Trì nhợt nhạt cười.

Cổ Hạnh Xuyên nhấp môi.

Đây là lời lẽ chí khí của hắn.

Nữ tử trước mắt......

"Công tử ngươi không cần băn khoăn. Vẫn là câu nói kia, đối với công tử mà nói, việc chữa bệnh là quan trọng nhất." Ánh mắt Diệp Tê Trì kiên định.

Cổ Hạnh Xuyên nghiễm nhiên là tâm có chút động.

Xác thật.

Đối với hắn mà nói chữa bệnh là quan trọng nhất.

Đến nỗi kỳ chân dị bảo như ngân châm chẳng qua chỉ là vật ngoài thân.

"Nếu đã như vậy, tại hạ nguyện ý cùng Diệp tiểu thư giao dịch." Cổ Hạnh Xuyên đồng ý.

Mặc dù không có nhiều hy vọng, nhưng hắn không bao giờ có khả năng nghĩ tới việc bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

"Liền phiền toái công tử duỗi tay, ta sẽ bắt mạch cho công tử."

Cổ Hạnh Xuyên ưu nhã sửa sang lại ống tay áo, đặt cổ tay trắng nõn trước mặt Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay hắn, sau đó tinh tế bắt mạch.

Xung quanh yên tĩnh.

Cổ Hạnh Xuyên nhìn bộ dáng của Diệp Tê Trì.

Lúc đầu hắn như thế nào cũng cảm thấy Diệp Tê Trì chính là cái bọn giang hồ bịp bợm, giờ khắc này nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, hơn nữa còn tự nhiên mà toát cái cảm giác này làm hắn có phần bị thuyết phục.

Trong chốc lát.

Diệp Tê Trì thu hồi tay lại, nàng nói, "Động kinh nguyên phát, chỉ cần uống mười loại thuốc trong hai tháng liền sẽ khỏi hẳn."

Cổ Hạnh Xuyên cau mày.

Vốn dĩ hắn còn có chút kỳ vọng đối với Diệp Tê Trì, giờ phút này lại bởi vì giọng điệu quá khoa trương của nàng làm hắn sinh ra hoài nghi.

"Phiền toái công tử sai người hầu lấy bút mực."

Hắn không tin, nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của Diệp Tê Trì.

Diệp Tê Trì viết xuống đơn thuốc.

Ở niên đại của nàng, bệnh động kinh đã sớm có thể trị tận gốc, thậm chí còn rất đơn giản.

Nàng đưa phương thuốc cho Cổ Hạnh Xuyên.

Cổ Hạnh Xuyên tài cao bát đẩu, cũng xem qua không ít thư tịch y dược, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu được tất cả phương thuốc.

Phương thuốc này tương tự như những phương thuốc của nhiều đại phu từng điều trị cho hắn, đương nhiên cũng có sự khác biệt. Nhưng có một điều chắc chắn, Diệp Tê Trì ít nhất cũng hiểu biết y thuật.

Hắn nhận lấy phương thuốc, nói với người hầu bên cạnh, "Giúp ta đen ngân châm bạc lấy ra đây."

Diệp Tê Trì mỉm cười, cũng không hề ngạc nhiên.

Cổ Hạnh Xuyên là một người thành thật, tuy là thương nhân nhưng chưa bao giờ chiếm tiện nghi người khác.

Đây cũng chính là lý do khiến hắn có thể phát triển lâu dài trong kinh doanh thậm trí là ở quan trường sau này.

"Công tử không lo lắng phương thuốc của ta không thể chữa khỏi cho công tử sao?" Diệp Tê Trì hỏi.

"Nếu Diệp tiểu thư đã trị liệu cho tại hạ, tại hạ cũng nên cho thù lao. Còn việc trị liệu có thành công hay không thì phải xem tạo hoá. Việc nào ra việc đó." Cổ Hạnh Xuyên thẳng thắn nói.

"Vậy ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh." Diệp Tê Trì cũng không thoái thác.

Nàng nhận lấy ngân châm trên tay Cổ Hạnh Xuyên, nói: "Nửa tháng ta sẽ đến y quán của công tử một lần."

"Ta sẽ đợi."

"Cáo từ." Diệp Tê Trì rời đi.

Cổ Hạnh Xuyên đứng dậy đưa tiễn.

Diệp Tê Trì cũng không cự tuyệt.

Tiền viện y quán.

Tiểu Ngũ cùng Lục Dữu vẫn luôn chờ đợi, Lục Dữu thậm trí là có chút nôn nóng.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Tê Trì đi ra, nàng vội vàng tiến lên nói, "Vương....... Tiểu thư."

"Đi thôi." Diệp Tê Trì mở miệng nói.

Lục Dữu gật đầu, một khắc kia vẫn là không nhịn được nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh Diệp Tê Trì.......