Chương 46: Dạo chợ

Diệp Tê Trì mang theo Lục Dữu cùng Tiểu Ngũ trở lại xe ngựa.

Lục Dữu nhịn không được hỏi, "Tiểu thư, cái người chủ quản mà người gặp kia là ai vậy? Lớn lên thật soái."

Diệp Tê Trì cười nói, "Ngươi thích?"

"Không, không, không, nô tỳ nào giám thích người cao quý như vậy." Lục Dữu vội vàng giải thích, sợ bị Diệp Tê Trì hiểu lầm.

Cũng không thể không nói, phân hoá giai cấp ở cổ đại quá rõ ràng, loại nữ tử làm nô tịch như Lục Dữu, chỉ có thể làm thϊếp hoặc làm nha hoàn thông phòng.

Diệp Tê Trì có chút suy tư.

"Bất quá, nô tỳ vẫn cảm thấy Vương gia càng soái hơn." Lục Dữu đột nhiên tổng kết nói.

Diệp Tê Trì khinh thường cười khẽ một cái.

Đối với Tiêu Cẩn Hành chính là khịt mũi coi thường.

"Đúng rồi, tiểu thư, sao người lại biết người này? Nô tỳ còn chưa từng thấy người tiếp xúc với người ngoài....." Lục Dữu vô cùng tò mò.

Diệp Tê Trì không phản ứng với Lục Dữu, nàng xốc rèm cửa lên, nói, "Tiểu Ngũ, dừng lại một chút."

Tiểu Ngũ vội vàng dừng xe lại, "Tiểu thư làm sao vậy?"

"Ngươi đem xe ngựa đậu ở bên cạnh đi, ta muốn cùng Lục Dữu đi dạo một lát."

"Nhưng mà tiểu thư......" Tiểu Ngũ có chút khó xử.

"Vương gia nhà ngươi chỉ kêu ngươi đi giám sát ta, cũng không phải kêu ngươi tới kiểm soát ta." Diệp Tê Trì thẳng thừng nói.

Tiểu Ngũ nào giám phản bác, đành phải cung kính nói, "Đúng vậy."

Diệp Tê Trì bước xuống xe ngựa.

Lục Dữu đi bên cạnh Diệp Tê Trì, vừa sợ hãi vừa phấn khích, trong mắt tràn ngập sự tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.

Tiểu Ngũ dừng xe ngựa, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của bọn họ.

Kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tê Trì đi dạo loại đường phố này, ở mạt thế nào còn có nhiều người ồn ào náo động như vậy, khắp nơi chỉ toàn là cảnh tượng hỗn độn, tiêu điều mà tàn khuyết.

Lần đầu tiên đặt mình ở nơi đông người như vậy, trong lòng nhiều ít cũng có chút mới lạ.

Hơn nữa trên đường còn bán đa dạng các loại đồ dùng, nhìn qua cũng thật thích ý.

Nàng cùng Lục Dữu mua không ít, hai người vừa đi về phía trước vừa ăn kẹo hồ lô, Tiểu Ngũ đi ở phía sau gian nan ôm một đống đồ các nàng mua theo sát bước chân hai người.

Diệp Tê Trì đột nhiên dừng lại.

Lục Dữu nhìn bảng hiệu trên cửa trước mắt, lập tức cảm thấy xấu hổ, "Tiểu thư, đó là thanh lâu."

Khó trách lại sặc sỡ như vậy.

"Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi." Lục Dữu thúc giục.

Loại địa phương này, nữ tử đàng hoàng như các nàng không được phép xuất hiện.

Diệp Tê Trì nhìn thoáng qua nữ tử phong trần đang ở cửa đón tiếp khách nhân, cân nhắc xem nếu có cơ hội cũng phải đi thể nghiệm qua một chút vui sướиɠ của nam nhân.

"Cửa chợ ở nơi nào?" Diệp Tê Trì hỏi Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ ôm một đống đồ vội vàng nói, "Tiểu thư, ở đầu phố Nam bên kia."

"Chúng ta qua bên đó xem thử."

"Tiểu thư, người đi cửa chợ làm gì?" Lục Dữu khó hiểu.

Diệp Tê Trì không giải thích.

Nàng đi vào chợ bán thức ăn, mua chút rau dưa, thịt bò, còn có đủ loại gia vị.

Đừng nói Tiểu Ngũ xem không hiểu, Lục Dữu người chưa từng vào bếp, cũng xem không hiểu.

"Tiểu thư, người mua những thứ này để làm gì?" Lục Dữu hỏi.

"Trở về ngươi sẽ biết." Diệp Tê Trì úp úp mở mở.

Cũng không phải nói đồ ăn cổ đại ăn không ngon, nhưng chính là thiếu loại cảm giác này.

Đột nhiên nàng muốn tự tay động thủ.

Ở mạt thế, khi buồn chán nàng cũng sẽ nấu những món ăn ngon để gia tăng thêm hương vị cuộc sống.

Diệp Tê Trì dạo đủ rồi, cũng mua đến tận hứng, đoàn người một lần nữa trở lại xe ngựa, quay về vương phủ.

Vừa về đến vương phủ, Tiểu Ngũ trước đem vật phẩm đước mua về đến sân của Diệp Tê Trì, sau đó mới trở về phục mệnh Tiêu Cẩn Hành.

"Vương gia." Tiểu Ngũ cung kính.

"Đi đâu lâu như vậy?" Tiểu Cẩn Hành sắc mặt rõ ràng không tốt.

"Vương phi đi y quán, còn đi dạo, cuối cùng đến cửa chợ lại trì hoãn thêm một lát." Tiểu Ngũ vội vàng hồi báo.

"Nàng ta làm cái gì?"

"Ở y quán không có cho tiểu nhân cùng Lục Dữu đi theo, cho nên tiểu nhân không biết Vương phi ở bên trong y quán làm cái gì, chỉ thấy Vương phi cùng chủ quản y quán cùng nhau ra ngoài, nhìn qua trò chuyện với nhau rất vui vẻ." Tiểu Ngũ bẩm báo.

Tiêu Cẩn Hành cũng không có đặc biệt để trong lòng.

Nếu Diệp Tê Trì muốn trị liệu cho hắn, việc đến y quán cũng là hợp tình hợp lý.

"Còn nơi nào nữa?"

"Vương phi đi dạo, giống như đối với cái gì cũng thực mới lạ, cho nên mua rất nhiều đồ đem trở về, tiểu nhân đều đưa đến tiểu viện của Vương phi cả rồi."

"Nàng ta đi chợ làm cái gì?"

"Mua chút đồ ăn." Tiểu Ngũ trả lời.

Tiêu Cẩn Hành nhíu mày.

Hành vi của Diệp Tê Trì càng ngày càng quỷ dị.

Nhưng hắn lại cảm thấy không hề ngạc nhiên chút nào.

"Lui ra đi." Tiêu Cẩn Hành phất tay.

"Vương gia." Tiểu Ngũ có chút muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Tiêu Cẩn Hành cau mày.

Tiểu Ngũ băn khoăn không biết mở miệng như thế nào.

"Tiểu Ngũ!" Tiêu Cẩn Hành thanh âm hơi trầm xuống.

"Vị chủ quản mà Vương phi gặp ở y quán, người này ngọc thụ lâm phong, tướng mạo còn rất tuấn tú."

Sắc mặt Tiêu Cẩn Hành rõ ràng thay đổi.

"Vương phi hình như là đặc biệt tới gặp hắn." Tiểu Ngũ tiếp tục bổ sung.

Không giám nhìn sắc mặt Vương gia nữa.

"Bất quá tiểu nhân cảm thấy, tướng mạo Vương gia vẫn là cao hơn một bậc. Lục Dữu cô nương cũng đánh giá như vậy." Tiểu Ngũ căng gia đầu nói xong, sau đó cung kính nói, "Tiểu nhân cáo lui."

Giờ phút chạy vẫn là kế hay nhất.

"Đứng lại!" Tiêu Cẩn Hành lạnh lùng nói.

Tiểu Ngũ tất cung tất kính.

Sớm biết vậy đã không nói gì cả.

Nhưng hắn luôn cảm thấy Vương phi chuyện gì cũng có thể làm được.

Nói không chừng liền liền liền..... Hắn không giám nghĩ tới điều đó.

"Đến sân của Diệp Tê Trì." Tiểu Cẩn Hành ra lệnh.

Tiểu Ngũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Còn may là không trút giận lên người hắn.

Hắn vội vàng đẩy Tiêu Cẩn Hành đến tiểu viện của Diệp Tê Trì.

Sau khi thành thân, Vương gia còn chưa từng đến tiểu viện của Vương phi.

Vương phi trước kia đối với Vương gia nhu tình như nước, nhưng lại chưa từng được con mắt Vương gia nhìn quá một lần. Hiện tại Vương phi nơi chốn cùng Vương gia đối nghịch, làm Vương gia tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, nhưng Vương gia lại giống như đối với Vương phi có hứng thú.

Cũng không biết Vương gia có phải hay không có khuynh hướng chịu ngược.

Tiểu Ngũ đẩy Tiêu Cẩn Hành đến sân Diệp Tê Trì.

Giờ phút này, Diệp Tê Trì cùng Lục Dữu đang ngồi trên ghế đá dưới gốc cây đại thụ, trên bàn đá tựa hồ còn có một cái bếp lò, trên bếp còn có một cái nồi, hai người vừa cười vừa nói, ai cũng không chú ý đến sự xuất hiện của bọn họ.

"Vương phi, cứ nhúng như vậy vài lần là được sao?" Lục Dữu kẹp một khối thịt bò siêu mỏng bỏ vào nồi nước nóng, hỏi.

"Đủ rồi, để lâu là không ngon." Diệp Tê Trì thúc dục.

Lục Dữu gắp ra, sau đó bỏ vào bát đựng gia vị trước mặt, học theo bộ dáng của Diệp Tê Trì, ở bên trong khuấy một chút, sau đó bỏ vào miệng.

Ban đầu có một loại cảm giác thấy chết không sờn.

Lại không nghĩ rằng..... Ăn ngon đến mức nàng không thể diễn tả được.

Nàng cảm thấy nàng chưa bao giờ được ăn một bữa ăn mỹ vị như vậy, trong mắt đều là ngôi sao.

Đi theo Vương phi, thật quá là hạnh phúc!

Chính lúc đang hưởng thụ.

Lục Dữu nhìn thấy ở cách đó không xa chính là Tiêu Cẩn Hành.

Sợ tới mức cả người đều phát run, bỗng nhiên nàng quỳ rạp xuống đất, giống như gặp phải quỷ, "Nô, nô tỳ, thỉnh an Vương gia!"