Chương 47: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Diệp Tê Trì nỗ lực ăn nốt miếng thịt bò.

Nàng thờ ơ nhìn bộ dạng của Lục Dữu.

Người coi lương thực là trời.

Nàng mới lười phản ứng đến cái tên cẩu Vương gia kia.

"Vương phi." Thấy Diệp Tê Trì không có ý định hành lễ, Lục Dữu vội vàng kêu nàng.

Diệp Tê Trì liếc mắt nhìn Lục Dữu một cái, sợ Lục Dữu xảy ra chuyện xấu, cuối cùng vẫn là buông bát đũa xuống.

Nàng đứng dậy đối mặt với Tiêu Cẩn Hành, miễn cưỡng hành lễ, "Thỉnh an Vương gia."

Tiêu Cẩn Hành cũng có thể nhìn ra thái độ có lệ của Diệp Tê Trì.

Hắn đưa ra một ánh mắt.

Tiểu Ngũ đẩy Tiêu Cẩn Hành lại gần.

"Đang làm cái gì?" Tiêu Cẩn Hành nhìn cách ăn uống kì kì quái quái trước mặt, lạnh lùng hỏi.

"Hồi bẩm Vương gia, thần thϊếp đang ăn cơm trưa. Hôm nay ra cửa quá lâu, nên có chút đói bụng." Diệp Tê Trì lười nhác mà trả lời.

Rõ ràng chính là biết rõ còn cố hỏi!

"Ngươi còn biết ngươi ra ngoài quá lâu?!" Tiêu Cẩn Hành mang theo giọng điệu trách cứ nói.

Diệp Tê Trì nhíu mày.

Cẩu Vương gia này, đến đây là cố ý gây rối sao?!

Để trả thù nàng lấy đi 100 lượng bạc trắng, hay là trả thù nàng không cho hắn đi cùng?!

Tính cách có thù tất báo của hắn quả thực thái quá.

"Về sau không được phép tùy tiện ra cửa!" Tiêu Cẩn Hành ra lệnh.

"Cái đó không được, ta đã đáp ứng với Cổ Hạnh Xuyên rồi, nửa tháng ta sẽ ra ngoài gặp hắn một lần." Diệp Tê Trì cự tuyệt.

Lời vừa nói ra, Lục Dữu quỳ trên mặt đất cả người đều phát run.

Vương phi đây là không muốn sống nữa sao?!

Chuyện cùng nam nhân khác hẹn hò, như thế nào lại nói cho Vương gia?!

Muốn chết, muốn chết.

Xin cho nàng rút lại câu nói kia.

Nàng cảm thấy nàng thực mau liền có thể gặp được Diêm Vương!

"Diệp Tê Trì!" Đúng như dự đoán.

Vương gia phát hoả.

Tức giận như vậy.

Làm Tiểu Ngũ đứng bên cạnh sợ hãi đến phát run.

Lần sau Vương gia cùng Vương phi gặp mặt, liệu hắn có thể hay không rời đi?!

Trái tim hắn thật sự không chịu đựng nổi.

Nhưng mà đương sự lại coi như không có việc gì mà không chút sợ hãi nói, "Làm người không thể nói không giữ lời. Yên tâm, lá gan ta không lớn như vậy, ta sao dám cho ngươi đội nón xanh."

"Cái gì?!" Tiêu Cẩn hành cau mày.

Diệp Tê Trì đang nói cái quỷ gì vậy.

"Tóm lại ngươi đừng động vào chuyện của ta." Diệp Tê Trì giờ phút này đói đến hoảng, cũng không có tâm trạng cùng Tiêu Cẩn Hành nói chuyện vô nghĩa, "Dù sao một năm sau chúng ta cũng hoà li, rất nhanh liền trở thành người xa lạ, ngươi còn quản nhiều như vậy làm gì?"

Tiêu Cẩn Hành nắm chặt tay, khó có thể nén được lửa giận.

"Vương gia ăn cơm trưa chưa?" Diệp Tê Trì trực tiếp thay đổi chủ đề.

Cho dù có làm cho Tiêu Cẩn Hành tức giận đến đầu bốc cả khói, nàng vẫn có vẻ vân đạm phong kinh, thản nhiên đến tự nhiên.

"Vương gia có muốn ăn cùng ta không?" Diệp Tê Trì mời.

Tiêu Cẩn Hành lúc này thực sự rất muốn bóp chết Diệp Tê Trì.

Nàng không thấy hắn vẫn còn đang rất tức giận sao?!

"Mỹ vị nhân gian, ngươi xác định không cần?" Không thấy Tiêu Cẩn Hành đáp lại, Diệp Tê Trì lại lần nữa xác nhận.

Tiêu Cẩn Hành khinh thường nhìn, thậm trí còn không thèm liếc nhìn đồ ăn trên bàn một cái!

Nói thật.

Diệp Tê Trì thật sự chán ghét khuôn mặt than này của Tiêu Cẩn Hành, khuôn mặt soái như vậy đặt ở trên mặt hắn đúng là bị đạp hư.

Nhớ lại bạn trai cũ trước đây của nàng.......

Quả nhiên không so sánh liền không có đau thương.

Diệp Tê Trì cũng không biết hắn có phải tức giận hay không.

Nàng đột nhiên xoay người, dùng đũa gắp một miếng thịt bò thái mỏng, nhúng vào trong nồi vài lần, đảo đều gia vị trong chén, rồi trực tiếp đi thẳng về phía Tiêu Cẩn Hành.

"Há miệng." Diệp Tê Trì hùng hổ nói.

Hắn có thể hoài nghi năng lực của nàng, nhưng nếu hắn hoài nghi trù nghệ của nàng, nàng liền liều mạng với hắn đến cùng.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt lạnh lùng, "Diệp Tê Trì, ngươi muốn tạo phản phải không....... Ngô."

Thời điểm hắn há mồm nói chuyện, Diệp Tê Trì chớp thời cơ một đũa trực tiếp nhét miếng thịt vào trong miệng hắn.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt tái xanh.

Hắn vừa định nhổ ra, Diệp Tê Trì liền dùng tay hung hăng bưng kín miệng hắn.

Đôi mắt Tiêu Cẩn Hành trừng lớn.

Diệp Tê Trì nữ nhân này, không muốn sống nữa có phải hay không?!

Tiểu Ngũ cùng Lục Dữu ở bên cạnh xem đến mộng bức.

Này này này....... Có thể hay không vạ lây ao cá a!

Giằng co như thế một hồi lâu.

Diệp Tê Trì buông cánh môi Tiêu Cẩn Hành ra.

Liền tính không có nhấm nuốt, nhưng cũng nếm được hương vị.

"Ăn ngon không?" Diệp Tê Trì hỏi.

Yết hầu Tiêu Cẩn Hành rõ ràng lăn lộn một chút.

Là bởi vì hương vị thơm ngon của thịt bò theo bản năng nước miếng trong miệng không ngừng tuôn ra, tục xưng là chảy nước miếng.

Giờ phút này hắn chính là đang nuốt nước bọt.

"Khó ăn." Tiêu Cẩn Hành ngoài miệng nói khó ăn, nhưng một khắc kia vần là đem thịt bò nuốt xuống.

"Khó ăn sao ngươi không nhổ ra?" Diệp Tê Trì vạch trần.

"Lãng phí đáng xấu hổ."

"Khẩu thị tâm phi." Diệp Tê Trì trợn mắt trắng.

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt âm lãnh, lạnh lùng nói, "Tiểu Ngũ."

"Có tiểu nhân." Tiểu Ngũ vội vàng cung kính trả lời.

"Trở về." Tiêu Cẩn Hành ra lệnh.

"Tuân mệnh." Tiểu Ngũ vội vàng đẩy Tiêu Cẩn Hành rời đi.

Hắn kỳ thật có chút bối rối.

Vương gia một chuyến này đến sân Vương phi rốt cuộc là muốn làm gì a?!

Đặc biệt tới để bị khinh bỉ sao?!

Tiêu Cẩn Hành bị Tiểu Ngũ đẩy ra vài bước, hắn tựa hồ mới nhớ ra mục đích đến đây của chính mình.

Thật là bị Diệp Tê Trì làm tức giận đến thần chí không rõ.

"Diệp Tê Trì!" Tiêu Cẩn Hành rống một tiếng lớn.

Tiếng rống to đến mức Lục Dữu người đang chuẩn bị đứng dậy, sợ hãi đến mức khuỵu gối xuống đất.

"Chậm nhất là ngày mai, nếu không giao dịch của chúng ta liền trở thành phế thải!" Tiêu Cẩn Hành uy hϊếp.

Diệp Tê Trì đương nhiên biết tên cẩu nam nhân này đang nói gì, còn không phải là kêu nàng ngày mai đi chữa trị chân cho hắn thôi sao!

Muốn làm nàng chữa bệnh sao không nói sớm a!

Làm nhiều thủ đoạn như vậy, làm cả hai đều ngột ngạt.

Diệp Tê Trì một lần nữa trở lại ghế đá, tiếp tục ăn món lẩu của nàng.

Lục Dữu cũng từ trên mặt đất đứng lên, thật là nơm nớp lo sợ, cũng thật bội phục Vương phi gan lớn ngập trời.

Bên ngoài sân.

Tiểu Ngũ gan lớn cũng không giám đẩu Tiêu Cẩn Hành trở về.

"Tiểu Ngũ." Tiêu Cẩn Hành đột nhiên mở miệng.

"Có tiểu nhân." Tiểu Ngũ vội vàng đáp lại.

"Đem đầu bếp trong tiểu viện Diệp Tê Trì tới Uyển viện."

"......" Tiểu Ngũ mộng bức.

Ý gì?!

Hắn cẩn thận xác định nói, "Vương gia, là làm đầu bếp trong tiểu viện Vương phi tới nấu cơm cho Vương gia sao?"

Tiêu Cẩn Hành đưa ra một ánh mắt.

Tiểu Ngũ không giám nói tiếp nữa.

Trong lòng cân nhắc.

Vương gia rốt cuộc là bị Vương phi làm tức giận đến phát điên rồi sao?!

Ngự trù lại không muốn? Lại muốn một đầu bếp nông thôn lúc trước tùy tiện mua về?!

Hắn luôn cảm thấy.

Miễn là Vương phi còn ở đây.

Vương gia liền rất khó có thể bình thường!

Chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn?!