Chương 48: Tức chết cẩu Vương gia!

Diệp Tê Trì thản nhiên tự đắc, một lần nữa ăn thịt bò.

Lục Dữu cẩn thận ngồi lại trên ghế đá, run run nói, "Vương phi, người lại vừa mới làm Vương gia suýt chút nữa phát giận. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì mối quan hệ của hai người khi nào mới có thể tiến gần thêm một bước?"

"Ai nói chúng ta muốn tiến gần thêm một bước? Vừa rồi không nghe thấy lời ta nói sao? Ta cùng Tiêu Cẩn Hành muốn hoà li." Diệp Tê Trì bình tĩnh nói.

"Nô tỳ còn cho rằng người cố ý chọc giận Vương gia!" Lục Dữu trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Tê Trì, vẻ mặt không giám tin.

Diệp Tê Trì cũng lười giải thích, dù sao trong mắt người cổ đại, việc hoà li cùng chém đầu giống nhau đều là một chuyện lớn, dù nàng có nói như thế nào Lục Dữu cũng không thể hiểu được.

"Vương phi, người không thể sa ngã như vậy được, tuy rằng Vương gia đối với người không tốt, nhưng nô tỳ thực sự cảm thấy Vương gia hiện tại rất để bụng đến người, trước khi hai người cùng chung phòng, Vương gia cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn người một cái, hiện tại Vương gia ít nhất còn tự mình tới tìm người, điều này chứng minh cảm tình của Vương gia đối với người đã bắt đầu có biến hoá, cho nên người không thể từ bỏ." Lục Dữu kích động nói.

Tưởng tượng đến Vương phi muốn cùng Vương gia hoà li liền hoàn toàn không thể tiếp thu được.

"Ta còn phải cảm tạ hắn đại gia!" Diệp Tê Trì nhịn không được chửi thề.

Cảm tạ đại gia hắn tự mình tới tìm nàng, cố ý tới gây rắc rối!

"Vương phi!" Lục Dữu khổ sở kêu Diệp Tê Trì, vẻ mặt bi thống.

Diệp Tê Trì nói không nên lời, đúng là Hoàng Thượng chưa vội thái giám đã gấp!

Nàng trực tiếp nói sang chuyện khác, "Nếu ngươi lại thương tâm, trong chốc lát ta liền ăn sạch chỗ này!"

"......." Lục Dữu chuyển mắt nhìn thịt bò trong nồi.

Ngay sau đó chạy nhanh cầm lấy chiếc đũa.

Vẫn là, biến bi thống thành sự thèm ăn đi!

.......

Bụng no thực thoả mãn.

Diệp Tê Trì cẩn thận lấy ra ngân châm mà nàng lấy được từ trên người Cổ Hạnh Xuyên, tinh tế đoan trang xem xét.

Bộ ngân châm này giống như những gì được mô tả trong sách, được làm thủ công tinh tế đến mức vượt qua trình độ cộng nghệ ở thời kỳ mày, nó thậm chí còn rất giống ngân châm của nàng dùng ở mạt thế.

Kỳ thật, y giả cũng giống như kiếm khách, những "Vũ khí" họ sử dụng đều nhờ duyên phận, phù hợp với chính mình thì mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Tê Trì liền xác định, bộ công cụ này chính là thứ nàng muốn.

Nàng nghiêm túc tiến hành tiêu độc ngân châm bằng nhiệt độ cao, sau đó sắp xếp từng chiếc một.

Sau khi làm xong mọi việc, Diệp Tê Trì liền nằm xuống giường ngủ.

Diệp Tê Trì cân nhắc xem mình nên chữa trị cho cẩu Vương gia, hay là vẫn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.

Một giấc ngủ đến rất ngon, khi nàng tỉnh dậy cũng đã là buổi tối.

"Vương phi, người tỉnh rồi sao?" Lục Dữu cảm giác được Diệp Tê Trì có động tĩnh, nàng ở bên ngoài bình phong vội vàng hỏi.

"Giờ nào rồi?" Diệp Tê Trì cảm thấy mình đã ngủ rất lâu.

Thân thể có chút mềm.

"Đã là giờ Dậu." Lục Dữu vội vàng trả lời, sau đó vội vàng đi tới bên giường hầu hạ Diệp Tê Trì rời giường.

"Khó trách đều có chút đói bụng." Diệp Tê Trì nói, "Kêu đầu bếp mang đồ ăn tới sớm một chút, ăn xong ta còn có việc."

"......." Lục Dữu có chút muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Diệp Tê Trì nhăn mày lại.

"Đầu bếp bị Vương gia kêu đi rồi." Lời vừa nói ra tới, Lục Dữu ủy khuất đến độ muốn khóc.

Diệp Tê Trì cau mày.

"Vốn dĩ nô tỳ đã đi chuẩn bị bữa tối trước cho Vương phi, biết Vương phi tỉnh lại khẳng định sẽ đói, kết quả thời điểm nô tỳ đi thông báo, hạ nhân lại nói đầu bếp bị người của Vương gia mang đi rồi. Nô tỳ nghĩ rằng, hôm nay Vương gia sinh khí, cho nên phạt chúng ta không có cơm ăn,....."Lục Dữu càng nói càng ủy khuất, thanh âm đều đã nghẹ ngào nức nở.

Không phải bởi vì chính mình không thể ăn bữa tối, mà là vì Vương phi lại chịu khổ.

Diệp Tê Trì nghe Lục Dữu nói, cũng có chút vô ngữ.

Tiểu Cẩn Hành thứ này căn bản không thể nói lý.

Nàng nheo mắt lại, "Đi, đi Uyển viện."

"Vương phi người không cần xúc động!" Lục Dữu sợ hãi khi nhìn thấy Vương phi nổi giận đùng đùng.

Nàng luôn cảm thấy Vương phi thật sự có khả năng gây chiến với Vương gia.

Nếu là thật...... Hậu quả thật không giám tưởng tượng..

"Ta không xúc động." Diệp Tê Trì tận lực làm chính mình bình tĩnh.

Nàng chỉ là hơi tức giận một chút.

Tức giận đến mức muốn bóp chết Tiêu Cẩn Hành mà thôi!

Lục Dữu cuối cùng vẫn đi theo Diệp Tê Trì đến Uyển viện.

Phía trước sân, nô tài đứng canh ở cửa, nhìn thấy Diệp Tê Trì đến, "Vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Thỉnh an Vương phi."

"Vương gia ở bên trong sao?"

"Hồi bẩm Vương phi, Vương gia ở."

Diệp Tê Trì trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Nô tài lời vừa nói đến miệng, lại bởi vì bộ dáng nổi giận đùng đùng của Vương phi, sợ tới mức không giám nói một chữ.

Đẩy cửa ra.

Tẩm điện to như vậy lại không có một bóng người.

Diệp Tê Trì nhíu nhíu mày.

Tiêu Cẩn Hành thứ này lại đi nơi nào?!

Nàng bước đến cuối phòng, phía sau một tấm bình phong.....

Ta đi!

Tiêu Cẩn Hành cư nhiên đang tắm.

Người hầu hạ bên cạnh hắn tự nhiên là Tiểu Ngũ.

Diệp Tê Trì mở to mắt.

Chỉ thấy trước mắt là một bể tắm rộng lớn, có thể chứa ít nhất năm người.

Giờ phút này nằm trong hồ nước là một nam nhân có làn da trắng nõn, tóc dài đen như mực mượt mà rũ xuống, đúng là tuyệt thế dung nhan hơn nữa thân hình gầy gò cho người ta một loại cảm giác bệnh kiều rất quen thuộc, hình ảnh đẹp đến mức không thể cưỡng lại được.

"Diệp Tê Trì!" Tiêu Cẩn Hành gầm lên giận dữ.

Thời điểm Lục Dữu phát hiện Vương gia đang tắm, nàng liền vội vàng lui ra ngoài, căn bản không giám nhìn một cái.

Nào biết đâu rằng Vương phi liền như vậy xem đến ngây người, không một chút nhúc nhích!

"Nga." Diệp Tê Trì phản ứng lại.

Phản ứng lại cũng không có đem tầm mắt rời đi.

Những thứ đẹp đẽ, làm tâm tình dễ chịu hơn khi nhìn chúng.

Nàng đi thẳng vào vấn đề, đối Tiêu Cẩn Hành nói, "Ngươi mang đầu bếp của ta đi đâu rồi?!"

Thà không nói gì càng tốt.

Vừa nói Tiêu Cẩn Hành càng tức giận hơn nữa.

Tiểu Ngũ ở bên cạnh không khỏi vì Vương phi mà đổ mồ hôi hột.

Đây là cái hay không nói lại đi nói cái dở!

Bữa tối của Vương gia đêm nay chính là do đầu bếp của Vương phi chuẩn bị, Vương gia còn tràn ngập chờ mong, kết quả khi ăn miếng đầu tiên, sắc mặt liền tái xanh rồi.

Cho tới bây giờ hắn vẫn còn đang nghẹn một hơi không phát ra tới, cứ như vậy lại bị Vương phi đυ.ng phải!

"Cút ra ngoài cho ta!" Tiêu Cẩn Hành thanh âm lạnh băng, vô cùng tức giận.

"Hung cái gì mà hung!" Diệp Tê Trì bị Tiêu Cẩn Hành mắng đến phát mao, "Lại không phải chưa thấy qua."

"Diệp Tê Trì!"

"Lớn lên lại không tốt!"

"Diệp, Tê, Trì!" Tiêu Cẩn Hành cuồng nộ, nếu không phải chân hắn tàn tật, giờ phút này hẳn là trực tiếp nhảy đi lên.

Diệp Tê Trì xoa xoa lỗ tai.

Muốn chọc giận cẩu Vương gia này, nàng có rất nhiều cách.

Cùng lắm thì cả hai người có một khoảng thời gian không được tốt.

Nàng khinh thường liếc nhìn Tiêu Cẩn Hành một cái.

Sắc mặt Tiêu Cẩn Hành càng trở nên khó coi.

Diệp Tê Trì còn cố ý khinh miệt cười, rồi mới xoay người rời đi.

Tiêu Cẩn Hành nắm chặt nắm đấm nổi đầy gân xanh.

Tiểu Ngũ cảm thấy, một khắc kia Vương gia tuyệt đối ý nghĩ muốn bóp chết Vương phi đều có.

"Thay quần áo!" Tiêu Cẩn Hành ra lệnh.

"Vâng." Tiểu Ngũ nhanh chóng tiến lên hầu hạ.

Sau khi thay y phục cho Tiêu Cẩn Hành xong, Tiểu Ngũ nhịn không được nói, "Tiểu nhân cảm thấy Vương gia khá tốt."

Là đang phản bác lời Diệp Tê Trì nói.

Tiêu Cẩn Hành đưa mắt nhìn hắn.

Tiểu Ngũ vội vàng câm miệng.

Nhưng hắn thật sự không phải khen ngợi.

Hắn thậm chí hoài nghi Vương phi chính là cố ý chọc giận Vương gia.

Cũng không thể không thừa nhận.

Vương phi chọc giận Vương gia, thật sự là rất bách phát bách trúng!