Chương 7: Gϊếŧ gà doạ khỉ

"Vương phi, người oan uổng nô tỳ." Lưu ma ma lập tức thay đổi sắc mặt đột nhiên quỳ xuống đất, "Nô tỳ làm sao giám trung gian kiếm lời túi tiền riêng, số tiền lớn như vậy nô tỳ còn chưa từng thấy qua, như thế nào sẽ bỏ vào túi nô tỳ."

"Vậy Lưu ma ma nói cho ta nghe một chút đi, số tiền lớn như vậy, đều đi nơi nào?" Diệp Tê Trì nhướng mày hỏi.

Lưu ma ma tròng mắt loạn chuyển, hiển nhiên là đang tìm cớ.

Trong lòng bà ta cũng đã vô cùng hoảng sợ.

Đừng nói Diệp Tê Trì xem hiểu trướng mục, cư nhiên trong khoảng thời gian ngắn ngủn như vậy đem số tiền của bà ta đều tính ra tới, điều này thực sự làm bà ta khϊếp sợ.

Lưu ma ma cũng biết giờ phút này bà ta khẳng định không thể lừa gạt Diệp Tê Trì.

Lưu ma ma vội vàng nói: "Vương phi kì thật nô tỳ cũng xem không hiểu trướng mục, nhưng vì nô tỳ giúp đỡ Vương phi, liền căng da đầu đảm nhận công việc này. Trên thực tế, trướng mục này đều do Vương quản gia đảm nhiệm, còn nô tỳ chỉ quản lý sổ sách mà thôi."

"Phải không?" Diệp Tê Trì nhìn Lưu ma ma.

Lưu ma ma vội vàng gật đầu, "Nếu không tin ngài có thể kêu Vương quản gia đến hỏi trực tiếp."

Diệp Tê Trì sai người gọi Vương quản gia tới.

Dưới ánh mắt của Lưu ma ma, Vương quản gia không còn cách nào ngoài thừa nhận.

"Người đâu." Diệp Tê Trì lớn tiếng nói.

"Vương quản gia trung gian kiếm lời túi tiền riêng, đem ra ngoài dùng gậy đánh hai mươi trượng!"

"Vương phi, không phải tiểu nhân làm, không phải tiểu nhân...." Vương quản gia nháy mắt liền thay đổi chủ ý khi vừa nghe tới chính mình sẽ bị phạt trượng.

Nếu hai mươi trượng này đánh xuống, ông sợ rằng sẽ mất đi nửa cái mạng.

Tuy nhiên thời điểm Vương quản gia muốn chống lại Lưu ma ma, nhưng dưới ánh mắt của Lưu ma ma mấy tên nô tài nhanh tay bưng kín miệng ông ta trực tiếp kéo ra ngoài.

Ngay sau đó.

Ngoài cửa vang lên tiếng trượng đánh, một tiếng một tiếng, làm Lưu ma ma sợ tới mức thân thể đều run rẩy.

Hai mươi trượng đánh song.

Vương quản gia cả người đầy máu hôn mê bất tỉnh bị kéo đi.

"Lưu ma ma." Diệp Tê Trì kêu Lưu ma ma đang quỳ trên mặt đất đã bị doạ ngốc.

Lưu ma ma nhanh chóng tỉnh táo, "Vương phi, nô tỳ ở đây."

"Nếu Lưu ma ma cũng xem không hiểu trướng mục, vậy ta liền thu hồi trướng mục trong sân để Lục Dữu lo liệu."

Lục Dữu trợn tròn mắt.

Nàng sao có thể xem hiểu được trướng mục.

Đối diện ánh mắt Vương phi nhà mình, nàng căng da đầu không nói chuyện.

"Vậy nô tỳ liền đem trướng mục giao cho Lục Dữu cô nương tới quản lý." Lưu ma ma căn bản không giám phản kháng một câu.

"Từ nay về sau, tất cả những gì sử dụng trong viện của bổn phi một phân một hào, đều phải trải qua sự đồng ý của Lục Dữu mới có thể sử dụng!" Diệp Tê Trì tuyên bố.

"Nô tỳ tuân mệnh." Lưu ma ma vội vàng đáp ứng.

"Lưu ma ma không cần quỳ nữa, lui ra đi."

"Vâng."

Lưu ma ma một giây cũng không dám trì hoãn liền rời đi rồi.

Lục Dữu nhìn bộ dạng vội vàng chạy trốn của Lưu ma ma, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái, nhịn không được nói, "Vương phi hiện tại người như thế nào lợi hại như vậy?! Người xem Lưu ma ma sợ tới mức tè ra quần."

Loại người ỷ mạnh hϊếp yếu giống Lưu ma ma, càng nên được giáo huấn nhiều hơn.

"Bất quá Vương phi, chuyện này khẳng định là Lưu ma ma làm ra, Vương quản ra chỉ là kẻ chịu đòn thay mà thôi." Lục Dữu có chút bênh vực kẻ yếu.

"Đương nhiên ta biết."

"Vậy tại sao người lại trừng phạt Vương quản gia thả Lưu ma ma đi?"

"Thả Lưu ma ma là bởi vì bà ta là người của Hoàng Hậu, nếu hai mươi trượng đánh này đánh xuống khẳng định Lưu ma ma sẽ chết, Hoàng Hậu mà trách tội xuống dưới thì ta không đảm đương nổi. Có đôi khi đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân!"

Lục Dữu lập tức liền đã hiểu.

Cũng không thể không bội phục Vương phi suy xét chu đáo.

"Việc đánh Vương quản gia là gϊếŧ gà doạ khỉ. Một mặt là khiến Lưu ma ma không giám tiếp tục gây khó dễ, chắc chắn bà ta sẽ trả thù sau khi chịu đựng quá nhiều đau khổ từ chỗ ta trong hai ngày qua, nhưng ít nhất trong hơn phân nửa tháng tới bà ta sẽ không giám tới tìm phiền toái. Mặt khác còn muốn hạ nhân thấy rõ bộ mặt của Lưu ma ma, hiện tại người trong sân đều nghe lời Lưu ma ma, tuy nhiên một khi bà ta gặp nguy hiểm, Lưu ma ma liền tìm người thay bà ta gánh tội, ngươi ngẫm lại xem bọn hạ nhân sẽ suy nghĩ như thế nào?" Diệp Tê Trì tiếp tục giải thích.

Lục Dữu nghe xong lời này, nàng ánh mắt đều là sùng bái.

Trước kia đi theo Vương phi nàng nơi nào cũng bị người khi dễ.

Chưa bao giờ nàng tự hào như vậy.

Vương phi rốt cuộc là trúng tà hay là bị quỷ ám?!

Sao lại có thể đột nhiên lợi hại như vậy?

"Học hỏi thêm." Diệp Tê Trì đối với vẻ ngưỡng mộ của Lục Dữu thực bình tĩnh, "Từ giờ trở đi hạ nhân trong viện đều là do ngươi quản."

"Nô tỳ chỉ biết hầu hạ Vương phi, những thứ khác chỉ sợ...."

"Ngươi sợ cái gì, về sau để ta hỗ trợ, ngươi cái gì cũng sẽ không sợ." Diệp Tê Trì khí phách nói.

Lục Dữu hốc mắt ngay lập tức liền đỏ.

Nàng cảm thấy trước kia Vương phi đối tốt với nàng là chỉ bởi vì các nàng sống nương tựa lẫn nhau bên cạnh đó Vương phi cũng chỉ có nàng bên cạnh. Hiện tại Vương phi đối tốt với nàng, quả thực đã mang bình minh tới cuộc đời tối tăm của nàng.

Lục Dữu mang theo nức nở nói: "Vương phi, người đừng lại biến trở về."

Diệp Tê Trì nhịn không được cười.

Lục Dữu ngốc!

Những ngày sau đó.

Lưu ma ma xác thực an phận, trong một thời gian dài bà ta luôn lấy cớ bị bệnh ở trong phòng không ra khỏi cửa, bọn hạ nhân đương nhiên cũng biết xem sắc mặt, dần dần toàn bộ đều nghe theo mệnh lệnh của Diệp Tê Trì.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Diệp Tê Trì đã đem tài vụ cùng quyền lực đều nắm giữ trên tay.

Nửa tháng sau.

Uyển viện, một người nam nhân ngồi trên xe lăn đang cho chim nhỏ ăn.

Chỉ nhìn sườn mặt một cái, cũng phải chậc lưỡi khen một tiếng khuynh quốc khuynh thành.

Tiểu ngũ cung kính báo cáo, "Vương gia, ngày mốt là lễ mừng thọ 40 tuổi của Lễ Bộ thượng thư Diệp đại nhân, ông ta đặc biệt mời ngài cùng Vương phi hồi thượng thư phủ ở lại vài ngày."

Tiêu Cẩn Hành đẩy xe lăn vào nhà, hỏi, "Diệp Tê Trì đã chết sao?

"......" Tiểu Ngũ vẻ mặt ngượng ngùng, "Không có, Vương phi vẫn ổn"

Tiêu Cẩn Hành mặt lạnh liếc nhìn hắn một cái.

Tiểu Ngũ trong lòng run rẩy một trận.

Lúc trước hắn còn tưởng rằng Vương phi làm tay Lưu ma ma bị thương như vậy chắc chắn sẽ không có ngày lành, lại không nhgĩ rằng......

Tiểu Ngũ nói: "Nửa tháng qua, Vương phi đã sửa sang sân vườn, bổ sung rất nhiều nhu yếu phẩm hằng ngày, bao gồm rèm giường, ga trải giường, thảm các loại đều còn mới, Vương phi còn mua tơ lụa thượng đẳng, một vài bộ y phục, mua phấn hồng và bột màu cao cấp, đồng thời thuê đầu bếp cùng người làm vườn, ngày thường đồ ăn cũng đều là thịt cá, cực kì phong phú...."

Tiểu Ngũ dưới ánh mắt của Tiêu Cẩn hành giọng nói càng ngày càng nhỏ.

"Ngày thường cho nàng ta rất nhiều ngân lượng sao?" Tiêu Cẩn Hành lạnh giọng hỏi.

Không nhiều lắm.

Đều không bằng một phần mười Vương gia.

Tiểu Ngũ căng da đầu nói: "Vương phi đem cầm viên dạ minh châu mà Vương gia ban thưởng."

Tiêu Cẩn Hành sắc mặt nháy mắt cực kì khó coi.

Tiểu Ngũ cúi đầu xuống, không giám ngẩng đầu.

Khi biết Diệp Tê Trì ở thời điểm này làm ra những điều như vậy, hắn không khỏi vì nàng mà đổ mồ hôi hột.

Vương phi lá gan cũng thật lớn.

"Thông báo Diệp Tê Trì, sáng sớm mai xuất phát đi Thượng Thư phủ" Tiêu Cẩn Hành ra lệnh.

"Vâng, thưa Vương gia." Tiểu Ngũ vô cùng tôn kính nhận lệnh.