Chương 8: Trở về Thượng Thư phủ

Xuân về hoa nở, xuân ý dạt dào.

Vì trong viện đã được sửa chữa một phen, cảnh quan sân viện càng thêm sống động, tràn đầy sức sống.

Diệp Tê Trì cùng hạ nhân đang chơi đá cầu.

Tiểu Ngũ tới bẩm báo về việc ngày mai về Thượng Thư phủ, nhìn thấy trong tiểu viện cảnh tượng vui vẻ như vậy, cằm hắn thiếu chút nữa rớt xuống.

Vương phi, như thế nào càng xem càng làm người không thể tưởng tượng nổi.

Rốt cuộc là từ khi nào nàng bắt đầu giống như thay đổi thành một người khác.

"Có chuyện gì sao?" Diệp Tê Trì lau mồ hôi.

Chiếc cổ trắng như tuyết lộ ra ngoài.

Bộ dáng không câu nệ tiểu tiết như thế khiến Tiểu Ngũ đỏ mặt.

Hắn vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, ánh mắt không giám nhìn loạn, "Vương phi, Vương gia nói ngày mai trở về Thượng Thư phủ, ngày mốt chính là sinh thần của Diệp đại nhân, cho nên sẽ trở về ở lại vài ngày."

"Đã biết." Diệp Tê Trì thực bình tĩnh lên tiếng.

Lục Dữu đã không còn bình tĩnh nữa.

Nàng giờ phút này bởi vì đá cầu mà khuôn mặt đỏ bừng, hưng phấn nói: "Ngày mai thực sự có thể về Thượng Thư phủ sao? Vương phi xuất giá lâu như vậy, cũng đã lâu rồi chưa có trở về."

Trong nguyên văn.

Diệp Tê Trì sau khi xuất giá thật sự cũng không có cơ hội để trở về.

Khi tin tức về cái chết của nàng về tới Thượng Thư phủ, Tần Mộng Hề liền lâm bệnh nặng không dậy nổi, thẳng đến khi toàn bộ Diệp gia bị xử tử, cuộc đời bi thảm của bà mới kết thúc.

Diệp Tê Trì nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi sinh ra một tia bi thương.

Kể từ khi trở thành Diệp Tê Trì, nàng dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của cơ thể này, sẽ có lúc nàng cảm thấy như nó chính là cảm xúc của chính mình vậy.

Giờ thìn ngày hôm sau.

Diệp Tê Trì miễn cưỡng ăn điểm tâm sáng, sau đó liền bị giục ra khỏi cửa.

Lục Dữu đỡ nàng ngồi vào xe ngựa.

Bên trong xe ngựa.

Tiêu Cẩn Hành đã ngồi chiếm vị trí chính giữa, hắn một thân trường bào màu lam đen, bên hông treo một chiếc thắt lưng thêu mây cát tường, tóc đen buộc cao cố định bằng trâm bạc khảm ngọc, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc trắng trong suốt sáng bóng như pha lê, khiến hắn trông như một vị công tử cao quý diễm lệ.

Nửa tháng không gặp.

Tên điên này cư nhiên không thay đổi chút nào, vẫn cứ soái như vậy.

Diệp Tê Trì bình tĩnh ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.

Tiều Cẩn Hành ở khoé mắt liếc nàng một cái.

Nhìn nàng mặc một bộ váy hoa, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, nhưng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra được chất liệu vải dệt xa hoa cùng đường may vá tinh xảo.

Người phụ nữa này ăn mặc tốt, khí sắc cũng tốt.

Bán dạ minh châu của hắn xong, sống một cuộc sống cũng không tồi!"

Hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, ai đều cũng không có chủ động mở miệng.

Xe ngựa hướng Thượng Thư phủ đi tới.

Nói đến cũng thật là có chút châm chọc.

Đường đường là Thần vương phủ, lại nằm ở vị trí xa xôi hẻo lánh ở vùng ngoại thành, để đến được Thượng Thư phủ , ngược lại phải hướng trong thành mà đi.

Xe ngựa chạy nửa ngày mới tới phủ Lễ Bộ.

Tại cánh cổng lớn tráng lệ, phụ thân Diệp Chính Đức cùng chính thê Tần Mộng Hề cùng với thϊếp thất Chu Nhược Đường, còn có một nam một nữ Diệp Duẫn Nam cùng Diệp Chỉ Lam con của thϊếp thất, đương nhiên không thể thiếu là vô số người hầu đang đứng đợi.

Diệp Chính Đức tiến lên, đích thân vén rèm trước xe, hành lễ nói, "Vương gia Vương phi một đường bôn ba, vất vả rồi."

"Làm nhạc phụ đại nhân đợi lâu." Tiêu Cẩn Hành có vẻ rất khách khí.

"Vương gia cùng Vương phi có thể trở về tiểu xá trụ mấy ngày là vinh hạnh của vi thần."

"Đều là người một nhà, nhạc phụ đại nhân không cần quá giữ tiết lễ."

"Đúng vậy." Diệp Chính Đức như cũ không giám chậm trễ.

Tiểu Ngũ cùng một thị vệ khác đi tới đỡ Tiêu Cẩn Hành xuống xe ngựa, bên kia Lục Dữu đang đỡ Diệp Tê Trì.

Tiêu Cẩn Hành ngồi trên xe lăn.

Tiểu Ngũ đẩy Tiêu Cẩn Hành, cùng Diệp Chính đức đi ở đằng trước.

Diệp Tê Trì đi theo phía sau Tiêu Cẩn Hành.

Những người khác cũng đều mênh mông cuồn cuộn đi theo vào Thượng Thư phủ.

Ở phía sau cách đó không xa.

Một thiếu nữ ăn mặc một bộ y phục đỏ nhạt, có chút bất mãn nói, "Đợi một canh giờ, chân đều mềm! Không nghĩ muốn đi nữa."

"Lam Nhi." Chu Nhược Đường mắng.

"Nương, người nhìn xem cha đối với họ bộ dáng ân cần như vậy. Ai không biết Tiêu Cẩn Hành là một Vương gia vô dụng, ngoài việc không được Hoàng đế chào đón, hắn ta còn là người tàn tật thì có lợi ích gì? Cha còn không thể nói chuyện cùng các cận thần!"

"Nói nhỏ chút!" Chu Nhược Đường sắc mặt thay đổi, "Mặc kệ có vô dụng thì hắn vẫn là Vương gia, hoàng quyền không thể xâm phạm, ngươi muốn cả nhà chúng ta cùng vào đại lao với ngươi sao?"

"Con chính là không nhìn nổi bộ dạng của cha. Trước kia thời điểm Diệp Tê Trì còn ở trong phủ, cha đều không liếc nhìn nàng ta một cái, chẳng khác nào một cái bao cỏ. Hiện tại chỉ bởi vì trở thành Thần Vương phi, liền bay lên cành cao biến thành phượng hoàng? Thật nực cười! Đại Huyền Quốc có ai không biết, chính là bởi vì Diệp Tê Trì không ai cưới, Thần vương không ai gả, cho nên hai người mới có thể chắp vá ở bên nhau!"

"Lam Nhi! Đủ rồi."

"Không đủ, người nhìn Tần Mộng Hề xem, ngày thường sao có thể ở trước mặt cha lắc lư, hiện tại cư nhiên có thể đi bên cạnh, chúng ta là người một nhà ngược lại chỉ có thể đi theo phía sau, thua kém một bậc."

"Ngươi cái nha đầu chết tiệt, ngươi còn nói nữa ta xé nát miệng ngươi." Chu Nhược Đường rõ ràng tức giận.

Dù thế nào đi nữa cũng không thể nói những lời như vậy trong hoàn cảnh này.

Vạn nhất truyền tới tai Thần vương, liệu một nhà bọn còn có thể giữ lại được mạng sống sao?!

Tuy rằng hôm nay sáng sớm đã bắt đầu đứng đợi, nàng cũng xác thật nhịn một bụng khí.

Diệp Chỉ Lam thấy mẫu thân thật sự tức giận, cũng liền ngậm miệng.

Hai người nhanh chóng đuổi theo.

Bên trong căn phòng chính sang trọng.

Diệp Chính Đức cùng Tiêu Cẩn Hành cũng không trò chuyện quá nhiều, bởi vì đường xá bôn ba, nên vội vàng đưa bọ họ về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng phong tục cổ đại.

Khi về nhà mẹ đẻ, phu thê không thể cùng chung phòng, cho nên Tiêu Cẩn Hành cùng Diệp Tê Trì trụ ở một cái tiểu viện.

Diệp Tê Trì ở chính là khuê phòng ban đầu của

Diệp Tê Trì.

Nàng vừa mới nằm lên giường, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nữ hiền hoà: "Tê nhi."

Là Tần Mộng Hề.

Diệp Tê Trì đứng dậy khỏi giường.

Tần Mộng Hề vội vàng bước tới, làm nàng nằm xuống, "Tê nhi mệt mỏi liền nghỉ ngơi, nương chính là đến xem con, một năm nay không gặp, Tê nhi..... Béo?"

Diệp Tê Trì "phụt" nhịn không được bật cười.

Phỏng trừng Tần Mộng Hề muốn nói rằng nàng đã gầy, kết quả bà nhìn kĩ một chút thấy rõ ràng nàng béo lên, lời nói lại đột nhiên đổi hướng.

Giọng điệu còn có chút buồn cười.

Nàng cười nói: "Đúng vậy, Vương gia đối với con không tồi."

Lục Dữu ở bên cạnh muốn xen mồm.

Lại bị Diệp Tê Trì đưa mắt nhìn.

Lục Dữu liền ngoan ngoãn không giám lên tiếng.

"Vương gia đối với con thật sự tốt sao?" Tần Mộng Hề không yên tâm hỏi.

Nữ nhi cổ đại gả ra ngoài liền giống như bát nước đổ đi, nếu không phải một hai năm về nhà mẹ đẻ một lần, bọn họ hoàn toàn không biết nữ nhi ở nhà chồng sẽ sinh hoạt thành cái dạng gì.

"Người nhìn sắc mặt của con liền có thể biết." Diệp Tê Trì trả lời.

Tần Mộng Hề cẩn thận nhìn lại, là cảm thấy nữ nhi sau khi xuất giá phảng phất tinh thần càng thêm phấn chấn.

Phải biết rằng lúc trước Hoàng thượng hạ chỉ gả nàng cho Thần vương, thời điểm đó bà khóc đến chết đi sống lại.

Bà kì thật cũng không muốn, nhưng Tề nhi vẫn luôn mang tiếng xấu, không ai tới cửa làm mai, hơn nữa bà tuy rằng là chính thất nhưng mọi việc trong nhà đều do thϊếp thất quản lí, kể ra thì đúng thật là một trò cười, vậy nên càng không có người giám cưới Tê nhi, bà cũng sợ trì hoãn hôn nhân của nữ nhi nhà mình cũng đành phải để Tê nhi gả cho Thần vương.

Huống chi.

Lệnh vua cũng không thể làm trái.

Đã hơn một năm nay, bà luôn chép kinh niệm phật, chỉ hi vọng Tề nhi sau khi gả cho Thần vương nàng sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.