Chương 30

Trải qua thời gian ba tháng, mối quan hệ của Thẩm Uẩn và Pháp Sầm đã trở nên rất tốt. Một bên đứng ở cửa học đường chờ bên khác tan học, sau đó cùng nhau đi căn cũng đã là một chuyện rất bình thường.

Thẩm Uẩn cười cười: “Đợi lâu rồi à.”

“Không lâu.” Pháp Sầm hành lễ với trưởng lão dược học, sau đó mới nói: “Ta vốn cho rằng với tính tình của ngươi, sau khi nhập môn nhiều nhất sẽ chỉ tu tập một môn kiếm thuật, không ngờ kiếm tông mở tám môn, ngươi đều học cả tám môn. Ta nghe sư phụ của ta nói, Bắc Sơn Kiếm Tông đã không có đệ tử nào cố gắng hơn ngươi nữa rồi.”

Cố gắng sao?

Thẩm Uẩn mỗi ngày đều ngồi lười biếng vẽ vời, kẹp thoại bản ở trong sách xem ngon lành, có hơi chột dạ sờ sờ cái mũi.

Sau Kim Đan kỳ mới có thể chính thức tích cốc, những đệ tử Trúc Cơ kỳ giống như bọn họ vẫn phải ăn gì đó.

Phòng ăn người đến người đi, đều là đệ tử nội môn. Nói đúng ra, trên ngọn núi này chỉ có đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn ở nơi nào, sinh hoạt thế nào, Thẩm Uẩn không biết, cũng không quan tâm.

Gọi cơm xong thì tìm chỗ ngồi xuống, Thẩm Uẩn mới vừa cầm đôi đũa thì đã nghe thấy tiếng trò chuyện từ chiếc bàn phía sau.

“Nghe tin gì chưa? Hạnh Lâm Y Trang cũng gặp nạn rồi!”

“Đương nhiên là nghe rồi. Y trang bị đốt thành tro bụi, y tu ở bên trong chết hết không còn ai, chỉ có một đệ tử thân truyền ra ngoài rèn luyện may mắn thoát nạn. Còn là một nữ tu cực kỳ đẹp, khóc đến độ ngất đi luôn.”

“Thật là đáng sợ, chùa Đại Liên và Vân Liên Tông cũng bị đốt trụi, còn có rất nhiều tông môn nhỏ…… Cũng không biết nơi bị nạn tiếp theo sẽ là chỗ nào đây.”

“Theo ta thấy, sớm muộn gì cũng đến kiếm tông của chúng ta.”

“Đừng nói bậy!”

“Có cái gì không thể nói bậy? Tên ma đầu kia còn không phải là đi ra từ Bắc Sơn Kiếm Tông của chúng ta sao? Nghe nói còn từng là đại sư huynh thân truyền, kết quả thành loại bại hoại thế này. Cũng đã chết nhiều như thế, cũng không ai quan tâm một chút, thật là……”

Giọng điệu nói câu cuối của người nọ chứa đầy căm phẫn bất mãn, những người khác đều im lặng, chỉ có một mình gã vẫn lẩm nhẩm không để yên.

Thẩm Uẩn nghe vào trong tai, lại không khỏi cười một chút.

Ba tháng này, cuộc sống của Tạ Đạo Lan có thể nói là xuất sắc hơn hắn rất nhiều.

Gần như là mỗi một ngày, Thẩm Uẩn đều có thể nghe được tin tức liên quan đến y. Hoặc là đồ sát tông này, hoặc là gϊếŧ hết môn kia. Có một số tu sĩ có quy tắc gϊếŧ người như không gϊếŧ già yếu bệnh tật, không gϊếŧ người trong cửa Phật. Nhưng Tạ Đạo Lan không kiêng kỵ gì, mặc kệ ngươi là người già hay trẻ em, là hòa thượng hay là gì gì đó, chém trước nói sao. Phải nói kaf chúng sinh bình đẳng.

Khổ Thiền thiền sư của Chùa Đại Liên, Vong Hư chân nhân của Vân Liên Tông, Thánh Thủ y tiên của Hạnh Lâm Y Trang …… vân vân, vô số đại năng của Tu Giới đều ngã xuống dưới kiếm của y.

Ba chữ Tạ Đạo Lan, không thể nghi ngờ đã đi đôi với hai chữ “Ma đầu” trong Tu Giới rồi.

Thẩm Uẩn bấm tay tính toán, lúc này có lẽ Tạ Đạo Lan đã lấy được Bắc Phật Tàng từ chùa Đại Liên, sát xong người của Hạnh Lâm Y Trang, cũng sắp trở về Bắc Sơn Kiếm Tông rồi.

Người này đúng là nói không sai, tiếp theo chính là Bắc Sơn Kiếm Tông.

Nếu là Thẩm Uẩn trước đây, khi nghe thấy tin tức này thì nhất định sẽ cảm thấy Tạ Đạo Lan đúng là kẻ điên, gϊếŧ người gϊếŧ đến nghiện, đúng là đại ma đầu khát máu thành thói.

Nhưng mà, Thẩm Uẩn giờ đây đang ở Bắc Sơn Kiếm Tông, có một chút mơ hồ hiểu biết về quá khứ của Tạ Đạo Lan, suy nghĩ cũng sinh ra một chút thay đổi.

Rất nhiều lần khi nghe được tin tức, hắn hồi tưởng lại ngày đó Tạ Đạo Lan đưa lưng về phía chính mình ở khách điếm, không muốn để mình nhìn thấy vết sẹo ở trên mặt y.

“Với lại,” Pháp Sầm ngồi đối diện hắn cũng không để ý người xung quanh bàn luận, “Cũng gần đến lúc đệ tử đi rèn luyện rồi, Thẩm Uẩn, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Nhiệm vụ đệ tử rèn luyện là nhận từ Giám Sát Tư, đều là mấy chuyện phiền phức từ phàm giới thông báo lên chuyện, độ khó sẽ không thay đổi vì tu sĩ khác nhau đến xử lý.

Phần lớn đệ tử tham gia rèn luyện đều là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, cũng không thể mong đợi bọn họ có thể giải quyết vấn đề của một nơi một mình. Nếu gặp phải tình huống quỷ dị giống như thành Vấn Hà, cũng chỉ có kết quả chịu chết.

Bởi vậy, mỗi nhiệm vụ đều sẽ phân phối mấy đệ tử cùng đi hoàn thành, đương nhiên cũng có thể kết bạn đồng hành, chỉ là nhân số cần phải ở trong vòng quy định.

Bắc Sơn Kiếm Tông mười năm nhận tân đệ tử một lần, tuyển thí lại vô cùng khắc nghiệt, bởi vậy tân đệ tử mỗi năm đều cực kỳ thiếu, năm nay nổi bậc, chỉ có hai người Pháp Sầm cùng Thẩm Uẩn.

Cho nên…… lúc này cũng chỉ có hai người Pháp Sầm cùng Thẩm Uẩn đi hoàn thành nhiệm vụ.

Vì thế hệ số nguy hiểm và độ khó bay thẳng lên cao.

Thẩm Uẩn đã biết Tạ Đạo Lan sắp trở lại, trong lòng không hề lo lăng: “Cũng được rồi.”

Pháp Sầm cười rộ lên: “Ngươi cũng bình tĩnh thật. Nói thật, ta vốn đang rất lo lắng, nhưng nhìn thấy ngươi bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng không khỏi ổn định lại.”

Thẩm Uẩn cười một cái, nếu đã nhắc tới việc này, hắn dứt khoát hỏi thêm mấy câu: “Sư phụ ngươi có nói với ngươi thời gian cụ thể bắt đầu rèn luyện chưa?”

Pháp Sầm nói: “Không có, có lẽ là trong vòng ba ngày.”

Trong vòng ba ngày.

Thẩm Uẩn có hơi không chắc, Tạ Đạo Lan có thể về trong vòng ba ngày không?

Buổi chiều không có tiết học, sau khi ăn cơm xong, Pháp Sầm nói cậu ta có đột phá trọng đại về mặt luyện đan, muốn cho Thẩm Uẩn xem thử.

Tuy rằng Thẩm Uẩn đi học không nghe giảng, nhưng dẫu sao đầu óc thông minh, lại có niềm yêu thích sâu sắc với những thứ không tồn tại trong xã hôi hiện đại, cho nên liền gật đầu đồng ý.

Cưỡi tiên hạc, hắn đi theo Pháp Sầm trở về Thanh Liên Sơn do Ân Hiểu Đường quản lý.

Nói đến cũng là rất kỳ quái, một người phụ nữ thích mặc đồ đỏ có tính tình như lửa giống Ân Hiểu Đường, nơi quản lý lại thanh tĩnh u nhã hơn so với những nơi khác, rừng trúc nước chảy, chim gáy sâu thẳm.

Thẩm Uẩn từng đến núi của Chu Đường trưởng lão trông giống thương nhân kia, cả một ngọn núi đều phủ đầy không phải đào hoa chính là hải đường, dùng linh lực hỗ trợ, bốn mùa đều nở hoa. Tuyết trắng rơi xuống, đẹp không gì tả được.

Trong ấn tượng của hắn, Thanh Liên Sơn của Ân Hiểu Đường cũng nên như vậy mới đúng.

Pháp Sầm là đệ tử thân truyền, không chỉ có nhà của mình, còn có một phòng luyện đan riêng.

Trên đường vừa vặn gặp phải một nữ tu, tựa như là sư tỷ đồng môn của Pháp Sầm, khi nhìn thấy Thẩm Uẩn, ánh mắt sáng lên, che miệng cười một chút: “Ngươi chính là sư đệ Thẩm Uẩn nhỉ, có đạo lữ chưa? Thấy tỷ tỷ ta thế nào?”

“……” Thẩm Uẩn nở nụ cười khách sáo: “Xin lỗi, sư tỷ, ta còn chưa định tìm đạo lữ.”

Cô gái bị từ chối cũng không giận, phất khăn tay màu hồng nhạt với hắn một cái, sau đó cười rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn Pháp Sầm một cái, nói với Pháp Sầm: “Được rồi, ta bị từ chối cũng không sao, tiểu sư đệ, ngươi cần phải nắm chắc cơ hội nha.”

Khuôn mặt của Pháp Sầm soạt một cái đỏ ửng, cậu ta ho nhẹ vài tiếng: “Ngươi…… Ngươi đừng nghe sư tỷ của ta nói bừa.”

Thẩm Uẩn hoàn toàn không để ở trong lòng: “Đương nhiên.”

Pháp Sầm ngừng trong chốc lát, lại nói: “Sau khi vào tông môn, ta thấy không ít nam nữ tu đều muốn kết đạo lữ với ngươi, Thẩm Uẩn, sức hút của ngươi lớn thật đấy.”

Giọng điệu mang theo ý cười, tựa hồ chỉ là đang nói đùa thôi.

Lúc này bọn họ đã đi vào phòng luyện đan, tâm của Thẩm Uẩn đặt trên lò luyện đan. Hắn thuận miệng nói: “Ừm, đúng là lớn lắm.”

“Ngươi thật sự không muốn tìm đạo lữ sao?”