Chương 31

Thẩm Uẩn cảm giác được có hơi không đúng, quay đầu lại kỳ quái nhìn khuôn mặt trắng nõn có chút ngượng ngùng của Pháp Sầm.

Là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Hắn cũng chẳng phải vạn nhân mê gì, chắc không tới nổi đâu……

Thẩm Uẩn khuyên mình đừng nghĩ nhiều ở trong lòng, sau đó rất có lệ trả lời: “Cũng xem như là thế.”

Pháp Sầm cũng không biết là đã nhìn ra cái gì, cười cười nói: “Thì ra là thế, được rồi, trong nội môn của chúng ta có bảy sư tỷ, hết năm người đều cảm mến ngươi, vốn định hỏi giúp một chút, nếu Thẩm Uẩn ngươi không có ý định thì thôi bỏ đi.”

Hóa ra là sư tỷ à.

Tuy rằng không biết lời này là thật hay giả, nhưng Thẩm Uẩn vẫn nhẹ nhàng thở ra.

Xem xong đan dược, dựa vào thành phần trong đó làm tham thảo, mắt thấy sắc trời đã tối, Thẩm Uẩn muốn trở về, lại được Ân Hiểu Đường nhận được tin tức giữ lại ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, khi Thẩm Uẩn trở về nhà gỗ nhỏ của mình thì sắc trời đã hoàn toàn đen.

Ánh trăng bạc khiến khu rừng trúc này càng thêm yên tĩnh.

Thẩm Uẩn mới vừa đi đến cửa nhà gỗ thì liền cảm nhận được linh lực dao động không tầm thường.

Trong phòng có người!

Hắn lập tức cảnh giác lên, nhưng ngay sau đó lại ý thức được không đúng: Nếu thực sự có người muốn xuống tay với hắn, tám chín phần mười là đến vì Kiếm Cốt trên người hắn. Hiện giờ hắn đang ở Bắc Sơn Kiếm Tông, chỉ có hai người hiềm nghi là Bồng Đức Tán Nhân và Thanh Hòa, nhưng với tu vi của hai người này, nếu muốn gϊếŧ hắn thì hoàn toàn không cần phiền phức như vậy, chỉ cần cử động ngón tay là được.

Vậy là ai đây?

Trong đầu của Thẩm Uẩn hiện ra một bóng dáng mơ hồ.

Cẩn thận đẩy cửa bước vào, ánh nến bị linh lực thắp sáng.

Trên chiếc bàn gỗ lim, một trản huân hương lượn lờ bốc lên.

Trên giường, một thanh niên mặc đồ đen đang lặng lẽ ngồi.

Dáng vẻ của thanh niên cực kỳ đẹp, đúng vậy, đẹp. Vẻ bề ngoài kia chỉ có thể diễn tả bằng từ này. Kỳ thật Thẩm Uẩn đã từng nhìn thấy đường nét khuôn mặt và ngũ quan này rất nhiều lần, cũng biết y là mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy trong Tu Giới. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, vẫn hoàn toàn bất ngờ.

Những vết sẹo đã biến mất, Thẩm Uẩn mới phát hiện hóa ra dưới khóe mắt của Tạ Đạo Lan có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

Cửa gỗ phía sau hắn khép lại.

“Sư phụ.” Thẩm Uẩn đi lên trước, sau đó, sau đó quỳ một gối xuống dưới chân thanh niên: “Ngài đã về rồi.”

Tạ Đạo Lan liếc hắn một cái, ánh mắt lại có chút lạnh nhạt.

Mở miệng, giọng điệu cũng lạnh lùng: “Tu sĩ vẫn luôn đi cùng với ngươi hôm nay là ai?”

Hay lắm.

Chuyện đầu tiên khi mới trở về lại chính là chất vấn.

Thẩm Uẩn cười: “Là bằng hữu quen khi tuyển thí, tuyển thí năm nay, chỉ có ta và hắn qua ải để nhập môn, đệ tử rèn luyện cũng chỉ có ta và hắn cùng đi, cho nên mới thường cùng đi với nhau.”

Nghe đến đó, sắc mặt của Tạ Đạo Lan đã hoàn toàn đen. Ba tháng nay y gϊếŧ quá nhiều người, sát khí Huyết Châu Ngọc cùng với sự đau đớn trong kinh mạch khiến cho y càng thêm vui giận thất thường, vậy mà, hiện tại còn muốn tranh giành tình cảm với một tiểu bối mới chỉ Trúc Cơ kỳ ở trước mặt đồ đệ của y, Tạ Đạo Lan cũng không chịu được cái này.

Cũng may Thẩm Uẩn hết sức thức thời, kéo tay của y qua, sau đó hôn nhẹ lên một cái.

“Sư phụ,” Dưới ánh nến, khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên dịu dàng tràn đầy tình cảm: “Ngươi rời đi lâu lắm, ta rất nhớ ngươi.”

Nhịp tim của Tạ Đạo Lan đột nhiên đập nhanh lên, chỉ là lần này không phải bởi vì gϊếŧ người sinh ra lệ khí, mà là bởi vì một loại cảm xúc ấm áp và dịu dàng khác.

“Ừm.” Y vụng về đáp lại, khi gặp vấn đề liên quan đến tình cảm, y cũng không biết nên biểu đạt thế nào, ngón tay chậm rãi siết chặt, nắm lấy tay của Thẩm Uẩn.

Nhận thấy được thái độ của trùm phản diện đã nhũn dần, Thẩm Uẩn đứng lên, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh Tạ Đạo Lan, một tay mặc cho y nắm, một tay khác ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của y.

…… Thế mà còn gầy hơn lúc ở Phàm giới.

Nghĩ như vậy, Thẩm Uẩn cũng nói như vậy.

Trên mặt Tạ Đạo Lan hiện lên vẻ hơi hoảng hốt.

Có một chỗ có thể về, có một người đang đợi chính mình.

Sát khí tra tấn y ba tháng, ngay đến Bắc Phật Tàng cũng rất khó ngăn chặn, vậy mà bình lặng một cách kỳ tích ở trong l*иg ngực của Thẩm Uẩn.

Dẫn động sát khí kỳ thật là tâm ma của Tạ Đạo Lan. Tâm ma, tâm cũng vậy. Hiện giờ tâm của y an tĩnh, tâm ma cũng tự nhiên ẩn đi.

Y cúi đầu, nhìn ngón tay hai người đang đan vào nhau: “Ngươi ở Bắc Sơn, hẳn là từng nghe không ít chuyện liên quan đến ta.”

Chuyện có liên quan đến Tạ Đạo Lan, đơn giản chính là hôm nay người này gϊếŧ tông nào, ngày hôm qua lại gϊếŧ môn nào.

Một ma đầu gϊếŧ người như ngóe.

Đem sát nhân ma ôm vào trong ngực Thẩm Uẩn, mạc danh từ những lời này đọc ra một chút thử ý vị. Hắn trong lòng tự hỏi Tạ Đạo Lan nói những lời này dụng ý, cũng may, hắn đối người này tính tình đã có rất sâu hiểu biết.

Thò lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Tạ Đạo Lan, Thẩm Uẩn nhẹ giọng nói: “Ừm, có nghe, mấy ngày này, nhất định sư phụ chịu khổ rất nhiều, bị rất nhiều ấm ức.”

Dựa theo lẽ thường mà nói, trùm phản diện là đi gϊếŧ người, người khác là bị y gϊếŧ, kết quả, một kẻ gϊếŧ người ở trong miệng Thẩm Uẩn lại trở thành người “chịu khổ rất nhiều”.

Nghe không hợp tình lý, nhưng Tạ Đạo Lan gϊếŧ người cũng không phải vì thích, mà là vì trả thù.

Thẩm Uẩn không biết sau khi Tạ Đạo Lan mất đi tu vi đã trải qua những gì, nhưng dựa theo suy đoán của hắn, khoảng thời gian đó chắc chắn không tốt lành gì.

Gặp lại kẻ thù thì giống như vạch trần vết thương cũ, người trả thù sẽ bị buộc phải nhớ lại những ký ức đau buồn đó một lần nữa, cũng tương đương với việc trải qua nỗi đau khổ và sự tuyệt vọng đó một lần nữa.

Chẳng lẽ như vậy không khổ sao?

Ba tháng qua……

Ba tháng qua, Tạ Đạo Lan từng bị nhục mạ, từng bị chửi rủa thậm tệ, cũng từng được khuyên nhủ.

Báo thù là biển khổ. Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ.

Nhưng không có ai nói với y: Mấy năm nay, người phải chịu nhiều ấm ức, còn bị thương nặng như thế, nhất định là rất khổ.

Không có một ai……

Chỉ có Thẩm Uẩn.

Trong một thế giới của người sống trong bóng tối vĩnh cửu, lần đầu tiên xuất hiện một ngọn đèn sáng ngời.

Tạ Đạo Lan không biết như thế nào, thế nhưng đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc.

Nhưng như vậy cũng quá mất mặt, y cố nhịn xúc động này, ngược lại giơ tay lên ôm lấy cổ của thiếu niên bên cạnh.

Ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc.

Môi đỏ hé mở: “Hôn ta.”