Chương 37

Ngày thứ hai, một chiếc xe ngựa đã sớm chờ dưới chân núi.

Ngày hôm qua Thẩm Uẩn chơi trùm phản diện xong còn bị giám sát luyện kiếm pháp một thời gian dài, dù hắn có làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Lên xe ngựa rồi, tùy ý chào hỏi với Pháp Sầm, rồi dựa vào xe ngựa ngủ thϊếp đi.

Pháp Sầm ngồi ở đối diện, an tĩnh đánh giá khuôn mặt khó nén mỏi mệt của thiếu niên áo trắng.

Cậu ta vươn tay, dùng ngón tay trên không trung miêu tả dáng vẻ của Thẩm Uẩn, đôi mày, hốc mắt, mũi, môi...

Khoảng cách càng ngày càng gần, cuối cùng vào lúc Pháp Sầm sắp chạm tới Thẩm Uẩn thì thu lại ngón tay.

Trong xe rung lắc, Thẩm Uẩn lại ngủ rất sâu.

Sau khi đi qua một hố nhỏ, thân thể hắn hơi lung lay, mắt thấy sắp ngã xuống chỗ ngồi, Pháp Sầm theo bản năng muốn tiếp lấy hắn, không nghĩ tới đột nhiên thấy được dấu vết trên xương quai xanh Thẩm Uẩn giấu dưới lớp y phục.

Đó là một vết cắn rất rõ ràng, người làm hiển nhiên cắn rất mạnh, hiện tại làn da quanh vết cắn còn đỏ lên.

Ở nơi này đương nhiên Thẩm Uẩn không thể tự cắn được, vị trí lại mập mờ... Pháp Sầm lập tức tưởng tượng một người phụ nữ nằm trong l*иg ngực Thẩm Uẩn, mặt đỏ tai hồng, thở dốc liên tục, thân mình bị làm không ngừng kí©h thí©ɧ, lúc không chịu nổi thì ngẩng đầu cắn lên xương quai xanh của hắn một cái.

Sắc mặt Pháp Sầm trắng nhợt, tay đặt bên người không tự giác nắm chặt thành quyền.

Xe ngựa đi bao lâu thì ta ngủ bấy lâu, chờ hắn tỉnh lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ đã thấy tới Giám Sát Tư rồi.

Hắn duỗi người, thấy Pháp Sầm nửa ngày không có động tĩnh, có hơi kỳ quái, thò đầu lại gần hỏi: “Sao rồi, vẫn khẩn trương sao?”

Pháp Sầm hoàn hồn, cười có hơi hoảng loạn: “Không, không, không có gì.”

Thẩm Uẩn “à” một tiếng, vén màn xe nhảy xuống.

Giám Sát Tư là do tứ sơn thập tứ châu của Tu Giới đồng thời thiết lập cơ cấu, chia ra các nơi trong Phàm giới, phụ trách thu thập đủ loại vấn đề kỳ quái ở Phàm giới, nếu tra ra xác thật có yêu ma quỷ quái, yêu ma quỷ quái quấy phá sẽ ký lục thành quyển trục nhiệm vụ, truyền về Tu Giới, rồi lại từ Giám Sát Tư Thẩm Uẩn Giới tuyên bố các môn các phái trong tứ sơn thập tứ châu.

Đáng tiếc là, cơ duyên ở Phàm giới thực sự quá ít, tiếp nhận nhiệm vụ vừa nguy hiểm lại vừa không có chỗ tốt, gần như không có tu sĩ nào nguyện ý tiếp nhận. Dẫn tới ở Phàm giới có rất nhiều chuyện thông báo lên, chờ rồi lại chờ nhưng không chờ được người tới giải quyết.

Thiện ý hòa hảo bất luận ở thế giới nào cũng thiếu càng thêm thiếu.

Bởi vậy mà tứ sơn thập tứ châu đã định ra quy ước lẫn nhau, đệ tử đi lịch luyện cũng từ đó mà ra đời.

Đưa đệ tử mới nhập môn vừa tròn ba tháng tới Phàm giới là có thể giải quyết được nhiệm vụ khó không ai làm, tới lúc đó dù có đệ tử chết ở Phàm giới cũng sẽ không quá đau lòng, dù sao cũng mới ba tháng, còn chưa kịp bồi dưỡng tài nguyên gì.

Thẩm Uẩn và Pháp Sầm xuống xe đã thấy có bốn người đứng trước cửa Giám Sát Tư chờ.

Bốn người hai nam hai nữ, đều là tuấn nam mỹ nhân, khí chất phi phàm.

Thẩm Uẩn không khỏi nhìn bọn họ nhiều thêm vài lần, chủ yếu là nhìn một nữ tu trong đó.

Nữ tu kia tóc xõa trên vai, dáng người rất cao, bộ ngực tròn trịa no đủ, lỏng lẻo như muốn nhảy ra ngoài y phục. Biểu tình lạnh lùng, uể oải, một dáng vẻ không muốn nói nhiều lời với người ta.

Người phụ nữ này...

Chiều cao đến 1 mét 8 á.

Cố tình một nữ tu khác đứng bên nàng có vóc dáng rất lùn, 1m6 cũng không tới, bộ dáng nũng nịu, diện mạo vô tội, dáng người cũng tinh tế, là kiểu làm cho người ta rất dễ sinh ra ý muốn bảo vệ.

Ngoài ra còn có hai nam tu khác, một người dáng vẻ ngay ngắn, diện mạo anh tuấn, cả người chính khí, nụ cười sang sảng. Một người khác thì mặt không cảm xúc, vóc người cao gầy, dường như nhận ra tầm mắt của Thẩm Uẩn, đôi mắt hẹp dài liếc qua, bên mắt có một nốt ruồi, gãi đúng chỗ ngứa, làm cho gương mặt thanh lạnh kiêu thêm vài phần hương vị mê người.

Lúc nhìn tới nốt ruồi kia, Thẩm Uẩn đã biết thân phận người này.

Tạ Đạo Lan...

“Hai vị đạo hữu.”

Nam tu một thân chính khí kia đã chú ý tới bọn họ, đi tới ôm quyền: “Các ngươi tới từ Bắc Sơn Kiếm Tông sao?”

Thẩm Uẩn còn chưa phục hồi tinh thần từ trong dáng vẻ mới lạ của Tạ Đạo Lan, chớp chớp mắt, đã nghe Pháp Sầm nhỏ giọng nói: “Vốn là định vừa đi vừa nói với ngươi, lần này nhân số đệ tử đi lịch luyện của Bắc Sơn Kiếm tông quá ít, để công bằng, Giám Sát Tư sắp xếp chúng ta và Đông Sơn cùng với những tông môn khác tiến hành nhiệm vụ.”

Thẩm Uẩn vội làm ra dáng vẻ bừng tỉnh, đáp lễ, nói: “Đúng vậy, chúng ta tới từ Bắc Sơn Kiếm Tông. Không biết các hạ xưng hô thế nào?”

Nam tu cười nói: “Đông Sơn, Đông Phong Môn, Lăng Vân Tiếu. Hai vị này là sư muội ta, Khanh Thường và Dư Liên Liên. Còn vị tiểu huynh đệ kia, y nói y là Đông Sơn, Thanh Lăng Các.”

Nam tử thanh lãnh nói vọng lại: “Tạ Lan.”

Thẩm Uẩn: ... trùm phản diện ngay cả tên giả cũng lười bịa nữa.

Khanh Thường là tên nữ tu có vóc dáng cao, Dư Liên Liên là tên nữ tu có vóc dáng thấp.

Thẩm Uẩn cười cười, cũng giới thiệu mình và Pháp Sầm một lần, sáu người cũng đã bước đầu quen biết.

Bọn họ cùng vào Giám Sát Tư, nhận quyển trục, theo chỉ dẫn đi về Truyền Tống Trận.

Thẩm Uẩn đi sau cùng.

Đến trước Truyền Tống Trận, hắn sờ sờ sau cổ mình.

Lăng Vân Tiếu, Khanh Thường, Dư Liên Liên.

Đây con mẹ nó... không phải là tên nam chính là hậu cung của gã sao!

Trời mới biết Thẩm Uẩn vừa dùng bao nhiêu kỹ thuật diễn và định lực bao lớn mới không để biểu tình kinh ngạc và khó tin xuất hiện trên mặt.

Không đúng, không đúng, đây thực sự quá không đúng rồi.

Vì sao? Ít nhất nam chính cũng nên một trăm năm sau mới lên sân khấu chứ? Vì sao giờ gã đã xuất hiện rồi?

Lăng Vân Tiếu, Tạ Đạo Lan, hai nhân vật trong sách này là quan hệ kẻ thù truyền kiếp trong lòng Thẩm Uẩn, vừa gặp sẽ không gϊếŧ nhau không ngừng.

Kết quả, trời xui đất khiến, bọn họ không chỉ gặp nhau mà còn muốn cùng nhau tham gia lịch luyện, xử lý nhiệm vụ.

Đây...

Cốt truyện của quyển sách này bị làm sao vậy?

Thẩm Uẩn nghi vấn đầy mình, ruột gan cồn cào nhưng lại không thể mở miệng với bất kỳ người nào.

Chỉ có thể tiếp tục yên tĩnh xem biến động.

Làm hắn thấy khó xử chính là, nam chính bước vào Tu giới sớm như vậy, còn thu hai hậu cung rồi. Căn cứ theo nguyên tác khi nam chính mở rộng bàn tay vàng, nhiều nhất là 50 năm, cốt truyện sẽ phát triển tới cái hố nguyên tác kia.

Quan trọng hơn là, trước khi hào quang của nam chính giáng xuống, Tạ Đạo Lan còn có thể như trong nguyên tác, thuận lợi lấy được bốn món chí bảo, xưng bá Tu giới sao?

--- ---

Tâm tình Thẩm Uẩn hiện tại cực kỳ phức tạp, một bên, hắn thân là người đọc, cảm thấy vai chính đả đảo vai ác là kết cục đương nhiên. Điều hắn muốn biết không phải chính là nam chính dùng phương pháp gì để đánh bại trùm phản diện sao?

Còn về bên khác... hắn lại không hy vọng kết cục này tới quá nhanh.

Ít nhất cũng phải để hắn làm chuẩn bị tâm lý chứ.

Thẩm Uẩn càng nghĩ càng phiền, đơn giản không thèm nghĩ nữa, dù sao mấy người này hắn cũng không đánh lại được ai, thành thành thật thật làm một người xem, đứng xem kịch thôi !

Sau khi truyền tống, lại là xe ngựa.

Cuối cùng, bọn họ tới một cái thôn trang gần rừng gần biển.

Sau khi vào hạ, gió biển oi bức ẩm ướt, mặt biển màu trầm cuồn cuộn đánh lên đá ngầm trên bờ cát, bờ biển không có ánh mắt trời rộng rãi thích ý, chỉ có cảm giác kỳ quái không nói nên lời.

Lấy ra quyển trục từ Giám Sát Tư xem, thôn trang này mắc phải một quái bệnh, sau mấy ngày mừng lễ, hơn phân nửa thôn dân đều đóng vảy trên người, giữa ngón chân ngón tay cũng mọc ra màng.

Người nghiêm trọng thì không thể hô hấp, bởi vì thân thể bị dài ra chỉ có thể ngâm mình trong nước.

Nguyên nhân cụ thể thì không rõ, phương pháp giải quyết phải đệ bọn họ tự tìm.

Thẩm Uẩn xem xong nội dung nhiệm vụ, thầm nghĩ: Dựa theo tính chất của vở kịch này, sợ là quái bệnh này tám chín phần mười là do ăn cá mà ra, cả thôn trấn này nhất định đã ăn phải thứ gì không nên ăn, do nhất thời tham ăn mà ra.

Là cái gì được?

Thẩm Uẩn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, cảm thấy đó là nhân ngư.

Sở dĩ hắn có thể khẳng định như vậy là bởi vì hậu cung của nam chính có một muội muội chủng tộc nhân ngữ, đuôi cá màu lam, mỗi lần Thẩm Uẩn đọc tới nàng đều sẽ tò mò rốt cuộc nam chính làm thế nào để này kia nọ với nhân ngư.

Truyền thuyết là thịt nhân ngư có thể trường sinh bất lão, các thôn dân bị trường sinh mê hoặc, ăn thịt nhân ngư cũng không tính là hiếm lạ.

Xem ra cốt truyện lần này hẳn là vì nam chính thu hậu cung nhân ngư.

Thẩm Uẩn suy đoán lắp ráp suy nghĩ rõ ràng rồi, trong lòng cũng mất đi vài phần hứng thú.

Lăng Vân Tiếu thu lại quyển trục, nói: “Bệnh này... trước kia ta có gặp qua bệnh trạng cùng loại trong cổ thư. Thẩm huynh, chúng ta tới thôn phía trước xem tình hình thế nào đi.”

Thẩm Uẩn nhìn thằng nhóc này là lại nhớ tới cốt truyện trước kia, vừa nhớ tới thì lại phiền lòng, thái độ với Lăng Vân Tiếu cũng lạnh nhạt hơn. Gật gật đầu, sáu người đi vào thôn.

Vị trí làng chài hẻo lánh, đã lâu rồi cũng không có người ngoài vào thôn, mới vừa đi một vòng trong thôn thì thôn trưởng đã vội vàng chạy tới.

Thôn trưởng là một người trung tiên ước chừng đã 50 tuổi, sợ là do lần quái bệnh này mà tóc đều đã trắng xóa.

Lăng Vân Tiếu lấy quyển trục ra, vừa thấy dấu ấn của Giám Sát Tư bên trên, thôn trưởng đã biết đây là người Tu Giới từ trên phái xuống, nước mắt loạch xoạch rơi xuống, phanh một tiếng quỳ trên mặt đất bắt đầu dập đầu, ai cũng không cản được. Trong miệng còn khóc kêu: “Tiên gia, tiên gia, cứu thôn của chúng ta đi!”

Thẩm Uẩn rõ ràng thấy được cả người ông ta đã mọc đầy vảy, suýt chút nữa cười ra tiếng, lão nhân này ăn phải đồ không nên ăn, giả bộ lại còn trọn vẹn lắm.

Hắn không muốn có cái gì liên quan tới Lăng Vân Tiếu, sợ bị cốt truyện ảnh hưởng, không hiểu sao lại thành tiểu đệ của gã hoặc là đối thủ, thế thì đều không có kết cục tốt. Đang lúc hắn suy tư có nên trực tiếp chỉ ra chân tướng không, giải quyết cho xong mọi chuyện, nắm chặt thời gian về tông môn, Tạ Đạo Lan ngụy trang thành thanh niên thanh lãnh đột nhiên mở miệng: “Trong biển có người.”

Tất cả mọi người nghe lời y nói, nhìn về phía biển rộng.

Tạ Đạo Lan không nói sai, chỉ thấy trên mặt biển vốn trống rỗng, không biết từ khi nào có ước chừng mấy chục bóng dáng, những người bất kể là nam hay nữ đều trần trụi thân thể, chỉ lộ nửa người trên mặt biển. Sóng biển mãnh liệt, bọn họ ở trong biển lại không nhúc nhích, hoàn toàn không bị gợn sóng ảnh hưởng.

Thẩm Uẩn không làm chuyện trái với lương tâm mà còn căng da đầu, huống chi thôn trưởng đã làm chuyện trái với lương tâm, ông ta bị dọa đái trong quần, nằm liệt trên mặt đất nửa ngày cũng không nhúc nhích được.

Một lát sau, những người trên mặt biển biến mất, ông ta mới quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục khóc lớn, dập đầu: “Cứu, cứu chúng ta, cứu ta, cứu ta...”

Thẩm Uẩn nhìn lướt qua năm tu sĩ còn lại.

Tạ Đạo Lan... Nhìn người này cũng chẳng ra manh mối gì, bỏ qua.

Pháp Sầm... tâm sư nặng nề, nhưng so với có biết cái gì thì thà nói cậu ta đang muốn hỏi chuyện gì đó.

Lăng Vân Tiếu... tuy rằng biểu hiện rất lễ phép nhưng trong mắt trên mặt đều là dáng vẻ hiểu rõ, ý cười trào phúng, dù sao cũng là vai chính, nhất định đã sớm nhìn ra chân tướng.

Khanh Thường... cúi đầu ôm cánh tay, một tay đặt dưới mũi. Người phụ nữ này hình như rất ghét cá.

Dư Liên Liên... trừng mắt, ánh mắt nhìn thôn trưởng trên mặt đất đầy đồng tình. Đúng rồi, hình như người này là thánh mẫu...

Thẩm Uẩn bước lên một bước, đánh gãy tiếng kêu khóc của thôn trưởng: “Xử lý việc này cần thời gian, vẫn nên chuẩn bị cho chúng ta một chỗ ở trước đi.”