Chương 38

Sau khi thôn trưởng sắp xếp cho bọn họ ở mấy phòng ở cửa thôn, ba phòng, theo lý mà nói, hai người một gian là vừa đủ.

Nhưng tình huống trên thực tế thì bất đồng, Dư Liên Liên và Khanh Thường đều là hậu cung của Lăng Vân Tiếu, ba người bọn họ hiển nhiên cũng không muốn giấu giếm chuyện này, vô cùng tự nhiên ở chung một phòng.

Thẩm Uẩn đối mặt với hai cái phòng trống còn lại, mặt tái đi, trong lòng hung hăng mắng Lăng Vân Tiếu một trận.

Ở bên ngoài, hắn và Pháp Sầm đều là Bắc Sơn Kiếm Tông, ở chung một phòng là chuyện đương nhiên. Dư lại một phòng thì để cho Tạ Đạo Lan không có đồng môn ở một mình, cũng rất hợp lý.

Nhưng...

Vào lúc Thẩm Uẩn còn đang chần chừ, Pháp Sầm cũng đã mở miệng: “Thẩm Uẩn, chúng ta ở phòng nào?”

Thẩm Uẩn: ...

Hắn nhìn Tạ Đạo Lan mặt không cảm xúc: “Không thì... Tạ huynh chọn trước đi?”

Tạ Đạo Lan lạnh nhạt nói: “Ta luôn không có cảm giác an toàn, ngủ một mình thì sẽ ngủ không yên, không biết Thẩm đạo hữu có thể ở cùng ta không?”

Trùm phản diện dùng vẻ mặt này nói ‘ngủ một mình sẽ ngủ không yên’ cũng thực sự quá vô nghĩa, người bình thường sẽ tin sao?

Nhưng Thẩm Uẩn không thể từ chối, hắn cũng không rảnh lo có thể làm Pháp Sầm hoài nghi không, cười gượng hai tiếng: “Đương nhiên có thể, vì mọi người bài ưu giải nạn là chức trách của đệ tử đạo môn ta mà.”

Sắc mặt Pháp Sầm khẽ biến, cách Thẩm Uẩn, vừa lúc cậu ta đối diện với tu sĩ thanh lãnh Tạ Lan kia, không biết tại sao, cậu ta cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu đó, tên cũng rất quen thuộc.

Nhưng vị đại năng Độ Kiếp kỳ kia lại không thể ở chỗ này, Pháp Sầm cười trừ một tiếng, quay đầu đi vào phòng gần nhất.

Tạ Đạo Lan cũng đi vào một phòng khác, Thẩm Uẩn vội đuổi kịp.

Trong phòng rất ẩm ướt, vách tường loang lổ, trên trần nhà mọc đầy nấm mốc. Khúc gỗ làm khung cửa sổ bị hư thối hơn phân nửa, thời tiết oi bức, dẫm lên mặt đất xi măng lập tức lưu lại một dấu chân ướt đẫm.

Mùi tanh ướt dầm dề hỗn tạp trong không khí, thời tiết oi bức, ở cái làng chài nhỏ này, cứ một khắc trôi qua đều là tra tấn.

Từ cửa sổ phòng này có thể nhìn thấy biển rộng, Thẩm Uẩn nhớ tới một màn quỷ dị trên mặt biển vừa rồi, không khỏi chà xát tay, khát khao đối với mỹ nhân ngư cũng phai nhạt đi nhiều.

Tạ Đạo Lan cầm lên một miếng vảy dính bụi trên mặt bàn đầy bụi bặm.

Thẩm Uẩn đi lên trước, cũng có hơi kinh ngạc. Xem ra hành vi thôn dân làng chài này vồ nhân ngư làm mồi không phải mới làm mà đã giằng co một thời gian dài rồi.

Tạ Đạo Lan tùy tay ném vảy đi, nhàn nhạt nói: “Nhiệm vụ lịch luyện lần này ngươi thấy sao?”

Thẩm Uẩn dứt khoát nói trắng ra: “Thôn dân vì du͙© vọиɠ của của chính mình, gieo gió gặt bão.”

Tạ Đạo Lan liếc hắn: “Ngươi đã nghĩ được đáp án rồi?”

Thẩm Uẩn nói ra phỏng đoán hoàn chỉnh của mình, hiện giờ hắn đã không định xem kịch nữa, hắn chỉ muốn cách Lăng Vân Tiếu xa một chút, nam chính hiện giờ trong lòng hắn như một ngôi sao chổi, gặp phải thì nhất định sẽ xui xẻo.

Tạ Đạo Lan không tỏ ý kiến.

Thẩm Uẩn không tới thái độ này của y là có ý gì, chẳng lẽ là mình đoán sai? Vì thế nói: “Sư phụ, ta tới làng chài xem tình hình thế nào.”

“Không cần gấp gáp.” Tạ Đạo Lan nhìn mặt biển nói: “Chờ bọn họ tự tìm tới đi.”

Chạng vạng vừa tới, làng chài lại yên tĩnh như một phần mộ. Thẩm Uẩn biết Tạ Đạo Lan nói đúng, dưới tình huống như vậy tùy tiện tìm hiểu tin tức, sẽ chỉ uống phí công sức, kết quả nhận được cũng chỉ là ngậm miệng không nói chuyện hoặc chỉ nói bậy đầy miệng, chỉ có đám người tự mình lại đây xin giúp đỡ, mới có thể nghe được lời nói thật lòng.

Thôn trưởng cũng không biết bí mật mình liều mạng giấu diếm đã bị mấy tu sĩ trẻ tuổi liếc mắt một cái là nhìn thấu, buổi tối lúc bày đầy bàn đồ ăn chiêu đãi bọn họ, còn giả bộ cười nịnh nọt, phải rót rượu cho bọn họ.

Lăng Vân Tiếu và hai cô gái ở trong phòng cả một buổi trưa, cũng không biết làm cái gì, giờ cả người đều lười biếng, vẫy vẫy tay với thôn trưởng: “Không cần chiêu đãi, chúng ta còn có việc cần trao đổi, làm phiền ngài rời đi trước đi.”

Thôn trưởng xấu hổ xoa xoa tay: “Được, được.” Vừa nói vừa lùi về sau rời đi.

Chân trước ông ta vừa đi thì Lăng Vân Tiếu ở sau lưng đứng lên, bày cách âm trận ở bốn góc nhà.

Trên bàn bày đầy thức ăn phong phú mỹ vị đều là thịt cả rất khó nhìn thấy ở thôn nhỏ này, mùi hương tản ra khắp phòng, nhưng lại không có ai động đũa.

Đặt cách âm trận xong, Lăng Vân Tiếu ngồi lại vị trí, nhìn nhìn xung quanh một vòng, cười cười: “Không biết các vị có lý giải thế nào với nhiệm vụ lần này?”

Khanh thường và Tạ Đạo Lan đều theo phái cao lãnh không nói câu nào, Dư Liên Liên lại nói cái nhìn của mình: “Thôn trưởng kia trên người đều là vảy, thoạt nhìn thật là đáng thương...”

Pháp Sầm đã khôi phục từ tâm sự nặng nề trở lại bộ dáng ôn hòa, nghe vậy an ủi nói: “Không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta dốc hết sức lực thì nhất định có thể giải vây cho thôn này, giúp bọn họ khôi phục nguyên trạng.”

Dư Liên Liên nhìn về phía cậu ta, mỉm cười ngọt ngào: “Nói cũng phải.”

Lúc này Lăng Vân Tiếu nói: “Pháp Sầm đạo hữu nghĩ thế nào?”

Pháp Sầm ôn hòa nói: “Vảy cá mang cá, tay chân có màng, so với bệnh lạ thì càng giống như bị nguyền rủa hơn. Ta thấy Lăng đạo hữu trước đó vào thôn có nói, nhìn thấy bệnh trạng tương tự trong sách cổ, Pháp mỗ kiến thức thiển cận, không bằng vẫn nên để Lăng đạo hữu giải đáp những mắt xích trong đó thì hơn.”

Ngón tay Lăng Vân Tiếu gõ hai cái trên mặt bàn, không nói gì, ánh mắt tuần tra một vòng trên mặt mọi người.

Thẩm Uẩn vốn tưởng rằng kế tiếp gã sẽ điểm danh mình, không ngờ gã lại nói: “Tạ đạo hữu, ngươi nghĩ sao?”

Tạ Đạo Lan lạnh lùng liếc gã một cái: “Không có suy nghĩ gì.”

Đây...

Đây cũng quá không nể mặt rồi.

Thẩm Uẩn cười: “Tạ huynh mới tới Phàm giới lần đầu tiên, không quá thích ứng, ở trong phòng khó chịu cả một buổi trưa. Lăng đạo hữu, ta lại có vài cách nhìn, không bằng chúng ta tới thảo luận một chút đi.”

Lăng Vân Tiếu quay đầu lại, ấn tưởng của gã với Thẩm Uẩn thì tốt hơn so với những người khác rất nhiều, bên môi cũng có vài phần ý cười: “Thẩm đạo hữu, mời nói.”

“Không biết các vị có từng nghe qua chủng tộc ‘nhân ngư’ không?”

Lúc Thẩm Uẩn nói lời này, đôi mắt vẫn cố định trên mặt Lăng Vân Tiếu. Rõ ràng hắn thấy sau khi mình nói lời này, vẻ mặt Lăng Vân Tiếu trở nên mất tự nhiên trong chớp mắt.

Đã hiểu.

Thẩm Uẩn đã hoàn toàn hiểu, thảo nào vừa rồi muốn Pháp Sầm nói, Lăng Vân Tiếu lại nói gần nói xa, còn động tới cái đinh Tạ Đạo Lan. Vốn tưởng rằng thời gian một buổi chiều này gã đều dính với hai cô gái kia, hiện giờ xem ra, khoảng thời gian này hẳn là nam chính đi tới biển điều tra, hơn nữa còn gặp được hậu cung mỹ nhân ngư màu lam kia, cho nên mới không muốn chủ động nói ra sự thật.

Lăng Vân Tiếu cũng thấy rõ cảm xúc hiểu rõ trong mắt Thẩm Uẩn, trong lòng không hiểu sao lại khựng một cái. Gã nói: “Đúng là có nghe qua.”

Thẩm Uẩn nói: “Làng chài này truyền lưu quái bệnh, với nguyền rủa sau khi ăn thịt nhân ngư, bệnh trạng giống nhau như đúc. Tám chín phần mười là thôn dân ở nơi này vì được trường sinh nên bất chấp phạm tội. Chẳng qua, đây chỉ là phỏng đoán, chân tướng rốt cuộc như thế nào thì cần phải điều tra thêm, hy vọng các vị chớ chỉ tin vào lời ta nói.”

“Nhân ngư...”

Khanh Thường là người lên tiếng.

Lúc này vị băng sơn đại mỹ nhân nhặ chặt mày, nét mặt khó nén cảm giác chán ghét với chủng tộc này, nàng thực sự ghét cá, ghét đến mức một khác cũng không chịu nổi. Nàng nhìn về phía Thẩm Uẩn: “Vừa rồi lúc mới vào thôn, những người nổi trên mặt biển hẳn là nhân ngư đúng không. Một khi đã như vậy, không bằng trực tiếp xuất kích, tìm ra phương pháp gỡ bỏ nguyền rủa.”

nói xong lại chán ghét nhìn đồ ăn trên mặt bàn: “Hoặc là trực tiếp xử lý hết tất cả thôn dân đã ăn thịt nhân ngư, rồi lại nghiêm cấm cảnh cáo với những thôn dân còn lại.”

Nghiêm khắc mà nói thì nhân ngư thuộc về “Yêu” giống như thụ yêu, hoa yêu, hồ yêu, là từ cá tu thành người. Nhân ngư ở phàm giới không có linh lực, lúc bị bắt lên mặt đất cũng chỉ có thể mặc người xâu xé.

Đối với tộc này, Thẩm Uẩn không chán ghét cũng không thích, chẳng qua nhìn biểu hiện của Khanh Thường, hắn cũng hiểu đại khái vì sao Lăng Vân Tiếu không chủ động nói chuyện này ra.

Thật là kỳ quái, nếu Khanh Thường chán ghét nhân ngư như thế, sau này sao lại nhẫn nại thờ chung chồng với nhân ngư kia?

Thẩm Uẩn nói: “Đây... đây chỉ là phỏng đoán trước mắt của ta, chân tướng sự thật rốt cuộc như nào thì không rõ lắm. Để tránh xuất hiện sai án hàm oan thì vẫn nên chờ điều tra xong rồi lại quyết định cũng không muộn.”

Khanh Thường nghe hắn nói xong, cũng bình tĩnh chút, gật đầu nói: “... Thẩm đạo hữu nói đúng.” Sau đó ngồi vào một bên, không nói chuyện nữa.

Lăng Vân Tiếu thấy thế, nhẹ nhàng thở ra, đối mặt với tầm mắt của Thẩm Uẩn, không khỏi cười khổ một chút.

Dư Liên Liên và Khanh Thường trong Tu Giới đều được xem là tiên tử, Khanh Thường lãnh diễm, tính tình nóng nảy, Dư Liên Liên lại thánh mẫu, đầu óc không tốt lắm, mỗi ngày đều gây họa, lo chuyện bao đồng, Lăng Vân Tiếu thì hai cái còn chưa đủ, còn muốn tìm cái thứ ba... Thẩm Uẩn nhớ rõ, hậu cung nam chính có tới mười mấy người, tu tiên, tu ma, tu yêu đều có, đây chỉ mới mở đầu thôi.

Dù sao nguyên tác cũng chỉ là một quyển sảng văn không logic không có não, đối với loại tiểu thuyết phá vỡ tam quan và logic, không khác gì tự rước lấy nhục, không chỉ không được phản hồi mà còn bị người đọc khác mắng một hồi.

Nhưng người chân chính ở bên trong thì lại có cảm nhận khác.

Chẳng qua, đường là các nàng tự chọn, đạo lữ cũng là các nàng tự kết.

Thẩm Uẩn đã hiểu rõ một đạo lý từ rất sớm: Người có thể thay đổi vĩnh viễn cũng chỉ tự mình. Mưu toan đi can thiệp vào quan hệ của người khác, không chỉ uổng phí sức lực mà còn rất não tàn.

Bởi vậy, Thẩm Uẩn không định bình luận về hành vi của Lăng Vân Tiếu, cũng không muốn can thiệp. Tuy rằng trong lòng cso cảm khái nhưng cũng chỉ trong chớp mắt vậy mà thôi.

Pháp Sầm nói: “Nếu đã như vậy thì không bằng ngày mai chúng ta xem xét người trong thôn một phen.”

Hôm nay Thẩm Uẩn đã nói đủ nhiều, hắn không định đoạt nổi bật của nam chính nên cũng không nói chuyện nữa.

Nếu Lăng Vân Tiếu có thể làm nam chính thì tuyệt đối không phải kẻ có chỉ số thông minh thấp, gã nói: “Không cần gấp, nếu đã rõ ràng nguyên do đại khái, không bằng ôm cây đợi thỏ, chờ người nguyện ý nói thật tìm tới cửa, như thế cũng có thể lược bớt rất nhiều phiền toái.”

Pháp Sầm sửng sốt, sau đó cười nói: “Lăng đạo hữu nói thật có lý, vậy làm như vậy đi.” Rồi lại lấy ra một lọ đan dược trong túi trữ vật: “Đồ ăn nơi này vẫn không nên ăn, thôn trưởng kia vì để chúng ta tận tâm tận lực điều tra chuyện này, tám chín phần mười có bỏ thịt nhân ngư bên trong. Chỗ ta có ít Tích Cốc Đan, nhưng cấp bậc không cao, chỉ có thể duy trì ba ngày.”

Mọi người đều cầm một viên, Dư Liên Liên cũng là y tu, cầm đan dược, ngửi ngửi, kinh ngạc nói: “Đây chính là do ngươi luyện sao?”

Pháp Sầm cười nói: “Phải, đan phương là do ta tự mình nghiên cứu sửa chữa, Thẩm Uẩn cũng giúp ta không ít.”

Dư Liên Liên ăn đan dược vào, khen: “Quá lợi hại, đan phương này sau khi sửa lại, tuy hiệu quả hơi ngắn nhưng mấy vị thảo dược bên trong đều giá rẻ, nếu có phạm vi mở rộng,trong tình huống tu sĩ cấp thấp trong Tu Giới không mua được Tích Cốc Đan thì chỉ có thể chịu đói, sẽ cải thiện rất nhiều. Thật là thiên tài!”

Pháp Sầm mỉm cười: “Dư đạo hữu, ngươi quá khen rồi.”

Dư Liên Liên nói: “Ta nghe nói ở Bắc Sơn Kiếm Tông có một tiên tu nam đệ tử nhập môn, nam đệ tử trong lời đồn kia là thiếu niên thiên tài Luyện Khí trời sinh, giờ xem ra, đệ tử này chính là Pháp đạo hữu đúng không.”

Pháp Sầm nói: “Nào có đồn đãi khoa trương như vậy...”