Chương 39

Tu Giới phần lớn đều tôn sùng vũ lực, y tu dược tu luôn thiếu, người đứng đầu càng hi hữu, Dư Liên Liên tức khắc như gặp tri kỷ, quấn lấy Pháp Sầm trò chuyện.

Lúc này Thẩm Uẩn ngó mắt nhìn Lăng Vân Tiếu, muốn nhìn xem khi nam chính nhìn hậu cung của mình trò chuyện vui vẻ với nam tử khác thì sẽ có phản ứng như nào. Nhưng không ngờ Lăng Vân Tiếu cũng đang nhìn hắn, cái liếc mắt này khiến ánh mắt hai người họ chạm nhau.

Lăng Vân Tiếu nói: “Thẩm đạo hữu.”

Thẩm Uẩn nghĩ thầm, chẳng lẽ là vừa rồi mình giải vây cho Tạ Đạo Lan, làm quá mức nên nam chính thấy mình đoạt nổi bật của gã?

Nghe Lăng Vân Tiếu tiếp tục nói: “Thẩm đạo hữu, hôm qua Bắc Sơn Kiếm Tông có nghi thức kế nhiệm, tân nhiệm tông chủ Tạ tiên tôn thu một đồ đệ thân mang Kiếm Cốt, tên là Thẩm Uẩn....”

Thẩm Uẩn gật đầu: “Đúng là ta.”

Lăng Vân Tiếu thở dài một tiếng: “Quả nhiên là ngươi, ta có vài câu muốn lén nói với Thẩm đạo hữu, không biết có được không?”

Thẩm Uẩn không biết trong hồ lô nam chính có bán thuốc gì, đương nhiên hắn không muốn có nhiều giao thoa với nam chính nhưng cũng không có lý do gì cự tuyệt, đành phải gật đầu.

Hai người liền đi ra ngoài phòng.

Trời đã đen kịt, mây đen dày nặng đùn xuống, mặt biển cuồn cuộn càng thêm quỷ dị khó lường.

Gió biển ấm áp quất vào mặt, Thẩm Uẩn đi sau Lăng Vân Tiếu, vẫn luôn để tâm phòng bị, cảnh giác nam chính đột nhiên đánh lén.

Chẳng qua Lăng Vân Tiếu không làm vậy, trước đó quy rằng nam chính thích giả heo ăn thịt hổ vả mặt vai ác nhưng vẫn rất quân tử. Ngừng dưới tàng cây, gã nói: “Thẩm đạo hữu, tình hình ngày nghi thức kế nhiệm đó ta cũng hiểu đại khái. Ta biết người không phải tự nguyện làm đồ đệ của đại ma đầu kia, nhưng ta vẫn muốn lắm miệng nhắc nhở một câu, tuyệt đối không nên tin tưởng người kia.”

Thanh danh của Tạ Đạo Lan ở Tu Giới đã nát đến không còn gì, nhận được lời nhắc nhở này cũng nằm trong dự kiến. Nhưng Lăng Vân Tiếu không phải tính tình tốt bụng, gã nói như vậy hiển nhiên có ý tứ khác bên trong.

Thẩm Uẩn cười nhẹ, nói: “Lăng đạo hữu, năng lực hiểu của ta không tốt, lời này có ý gì, ta nghe không hiểu.”

Lăng Vân Tiếu: “Thẩm đạo hữu có biết tứ chí bảo của Tu Giới?”

Thẩm Uẩn: “Biết.”

“Một trong tứ chí bảo trong đó có Thiên Cơ Các, khác với những chí bảo, nó vẫn luôn sừng sững giữa mười bốn châu, chỉ có nhân tài có được chìa khóa mới có thể mở nó ra, cũng trở thành chủ nhân của nó. Thẩm đạo hữu, ngươi cũng biết chìa khóa này là gì chứ?”

?

Mẹ nó, ngươi muốn chơi hỏi đáp với ta ở đây à?

Thẩm Uẩn có hơi không kiên nhẫn, hắn nói: “Không biết.”

“Là Kiếm Cốt.” Lăng Vân Tiếu: “Chỉ có người có được ba bộ Kiếm Cốt mới trở thành chủ nhân của Thiên Cơ Các. Thẩm đạo hữu, Thẩm Uẩn, không gạt ngươi, ta cũng là ngươi mang Kiếm Cốt, hiện giờ ở Tu Giới, ngươi, ta, còn có ma đầu kia, vừa lúc là ba bộ. Ngươi hiểu ý ta không?”

Tuy rằng Thẩm Uẩn cảm thấy mỗi một câu nam chính hỏi đều dùng kết cục để nói chuyện rất ngu ngốc nhưng hắn nghe lời Lăng Vân Tiếu nói xong, trong lòng không khỏi cứng lại, nghi vấn lần nữa cuồn cuộn nổi lên.

Nguyên tác, Tạ Đạo Lan nắm trong tay cả tứ chí bảo, y cũng nhất định đã mở cửa Thiên Cơ Các rồi. Lăng Vân Tiếu nói không sai, hiện giờ người trong Tu Giới có Kiếm Cốt cũng chỉ có ba người họ, trong nguyên tác, Tạ Đạo Lan rốt cuộc mở được Thiên Cơ Các bằng cách nào?

Mụ nội nó.

Càng nghĩ Thẩm Uẩn càng tức, hận không thể xuyên về phá tan cái hố của tác giả, viết truyện nát như vậy thì cũng thôi đi, có hố còn không lấp, làm cho đầy đầu hắn giờ đều là dấu chấm hỏi.

Thẩm Uẩn nói: “Ý của Lăng đạo hữu là muốn kết đồng minh với ta sao.”

Lăng Vân Tiếu gật đầu: “Hiện giờ tu vi của ta và người cũng chỉ là Trúc Cơ, ma đầu kia đã tới Độ Kiếp kỳ, nhìn thực lực, có khi cũng ngang ngửa với Đại Thừa kỳ. Nếu thực sự có biến, người xảy ra chuyện nhất định là hai người ta với ngươi. Thẩm Uẩn, ta nhìn ra được ngươi là người thông minh, vì sao ma đầu kia lại muốn nhận ngươi làm đệ tử, hiện tại hẳn là ngươi đã hiểu rõ.”

“Ý của ngươi là, y muốn Kiếm Cốt trên người ta.”

Lăng Vân Tiếu gật đầu.

Nói như thế nào nhỉ?

Hiện giờ tâm tình Thẩm Uẩn rất phức tạp.

Bởi vì hắn phát hiện, mình vừa nghe được lời này xong lại nghĩ tới Tạ Đạo Lan, thế nhưng lại không có chút hoài nghi nào.

Cũng là lúc này hắn mới ý thức được, ở trong tiềm thức, hắn đã coi trùm phản diện là người mình tin tưởng nhất, hoàn toàn không tin Tạ Đạo Lan sẽ hại hắn.

Thẩm Uẩn không khỏi nhíu mày, nói: “Ta hiểu rồi, Lăng... Vân Tiếu, ta đã nhớ, người là Đông Phong Môn, không thì trao đổi lệnh bài, để truyền lại tin tức cho nhau, nếu có biến động, ta sẽ truyền tin cho ngươi.”

Mục đích Lăng Vân Tiếu đạt được, trên mặt gã lộ ra một nụ cười, gã lấy lệnh bài ra.

.... ....

Tạ Đạo Lan an tĩnh ngồi trước bàn, hai người ngoài phòng nói chuyện với nhau, y đều nghe hết không sót một chữ.

Đổi vị trí mà nói, tên tu sĩ tên là Lăng Vân Tiếu kia, lời nói của gã đừng nói là Thẩm Uẩn, ngay cả Tạ Đạo Lan cũng cảm thấy rất có lý.

Nhưng trong lòng y vẫn không kìm được ôm ấp ảo tưởng, hy vọng Thẩm Uẩn có thể tin tưởng mình.

Giọng thiếu niên bình tĩnh, dường như không có chút hoài nghi nào với những lời của Lăng Vân Tiếu. Tạ Đạo Lan nghe bọn họ trao đổi lệnh bài, trong lòng dấy lên từng cơn đau đớn, nỗi đau kia còn đau hơn đâm vào tứ chi của y, ngón tay y nắm chặt không nhịn được run rẩy.

Y hận không thể lập tức lao ra, bắt lấy cổ áo Thẩm Uẩn, nói cho hắn biết mình tuyệt đối không làm như vậy, cũng tuyệt đối không thể hại hắn.

Nhưng Tạ Đạo Lan chỉ đờ đẫn ngồi tại chỗ, rũ mi mắt.

Ước chừng là đã trải qua chuyện tương tự như vậy quá nhiều, tuy rằng đau lòng đến mức muốn nứt ra nhưng lại rất bình tĩnh.

Thẩm Uẩn nhanh chóng trở về, vẻ mặt của hắn không thay đổi gì, Lăng Vân Tiếu đi sau hắn, vừa lên đã nói: “Chư vị, thời gian không còn sớm, ngày mai còn có việc khác phải hoàn thành, hôm nay một đường tàu xe mệt nhọc, vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Đương nhiên không có người nào dị nghị.

Tạ Đạo Lan về phòng trước, Thẩm Uẩn đang định theo sau, Pháp Sầm đi theo sau nhẹ nhàng kéo cổ tay áo hắn một cái: “Thẩm Uẩn, nếu không thì để ta với y ở chung một phòng đi, ta cứ cảm thấy người này có hơi cổ quái...”

Đương nhiên cổ quái, không cổ quái mới là lạ.

Thẩm Uẩn thuận miệng nói: “Nếu thực sự có cổ quái vậy thì càng không thể để người đi được. Đừng nghĩ nhiều, hôm nay thấy dáng vẻ của ngươi không lên nổit tinh thần, còn không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nghỉ ngơi có tốt mới là chuyện cần làm nhất.”

Nói xong, vỗ bả vai Pháp Sầm, cũng không quay đầu lại đi vào phòng.

Thẩm Uẩn thắp nến, nghĩ nghĩ, lại bày một trấn pháp, thả linh thạch, trong phòng tức khắc mát mẻ rất nhiều.

Giường đệm chăn màn đều ướt ướt dính dính, tro bụi cũng nhiều.

Thẩm Uẩn nhét chúng vào trong tủ, lấy đệm chăn mới từ trong túi trữ vật ra.

Tạ Đạo Lan vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, thấy Thẩm Uẩn lấy ra chăn chẳng liên quan đến nội dung lịch luyện, cuối cùng không nhịn được nói: “... Ra ngoài rèn luyện, sao ngươi còn mang theo mấy thứ này?”

Thẩm Uẩn ha ha một tiếng, nghĩ thầm đây không phải vì ngươi sao? Trước kia đến cả khách điếm Tạ Đạo Lan cũng không đi, một hai phải bạch bạch bạch với hắn trong miếu hoang, xong việc thì ngủ trên mặt đất, Thẩm Uẩn đau cả eo lẫn lưng, cảm thấy người này hoàn toàn là đầu óc có vấn đề.

Lần này biết trùm phản diện muốn đi theo, hắn cũng để ý chút, vì phòng ngừa loại chuyện kia lại phát sinh, dứt khoát nhét thêm chăn giường trong túi trữ vật, dù là màn trời chiếu đất cũng có cái để lót.

Thẩm Uẩn đương nhiên không nói trắng ra như vậy, cười nói: “Đúng là vì ra ngoài rèn luyện nên mới mang theo mấy thứ này. Dù sao cũng là nơi xảy ra chuyện, ta lo hoàn cảnh quá kém, sư phụ ở không quen.”

Ánh mắt Tạ Đạo Lan khẽ nhúc nhích: “Ta đâu có yếu ớt như vậy, cũng không phải chưa từng ở nơi nào kém hơn nơi này.”

Thẩm Uẩn tiến lên ôm y, cười dịu dàng, giọng điệu thân mật: “Vì là vậy nên ta mới phải đối xử với sư phụ thật tốt.”

Tạ Đạo Lan khựng lại, cuối cùng vẫn nâng tay lên, ôm chặt hắn.

Đau đớn trong lòng dần ngừng lại trong cái ôm ấm áp, Tạ Đạo Lan nhẹ giọng nói: “Vừa rồi đệ tử Đông Phong Môn kia gọi ngươi ra ngoài nói với ngươi cái gì?”

Lúc y hỏi ra những lời này, vốn đã chuẩn bị tinh thần Thẩm Uẩn sẽ nói dối giấu giếm.

Nhưng không ngờ hắn lại ôm y, cười một tiếng: “Gã bảo ta phải cẩn thận sư phụ, nói sư phụ thu ta làm đồ đệ vì trên người ta có Kiếm Cốt. Còn muốn kết đồng minh với ta, liên thủ đối phó ngài.”

Vậy mà lại nói thật?

Tạ Đạo Lan lập tức ngơ ngẩn: “... Ngươi...”

“Sư phụ không cần để ý.” Thẩm Uẩn nói: “Hắn cũng chỉ muốn giữ được tính mạng của mình mới làm ra những chuyện này.”

Tạ Đạo Lan nói: “Ngươi cứ tin ta như vậy?”

Thẩm Uẩn cười: “Đương nhiên, ta không tin sư phụ thì có thể tin ai.”

Tạ Đạo Lan chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng trở thành hư không, y cong môi: “Ngươi cũng không sợ ta thật sự sẽ xuống tay với ngươi sao.”

“Ta nói rồi.” Thẩm Uẩn cúi đầu hôn hôn khóe môi y: “Nếu sư phụ muốn thì cứ cầm đi.”

Đại khái là cả đời này Tạ Đạo Lan cũng không thể hiểu được, trên đời sao lại có người có thể nói lời không dính gì đến tình cảm nhưng lại âu yếm như thế.

Cho dù chỉ nhìn tiểu tiết, Thẩm Uẩn đều nhất định làm được tốt nhất, khi Tạ Đạo Lan ở bên cạnh, mọi mặt đều được chăm sóc tinh tế chu đáo, lúc nào cũng có cảm giác được người đặt trong lòng nâng niu yêu thương quý trọng.

Nhưng dù biểu hiện của Thẩm Uẩn nhiệt tình, tâm của hắn lại rất lạnh lùng.

Hắn đã sớm biết nếu Tạ Đạo Lan đi theo tới đây, mỗi tiếng nói cử động đều không thể giấu diếm được đôi mắt y, đương nhiên không thể nói ra bất kỳ lời nói dối nào.

Đến mức đoạn quan hệ này, hắn không có cảm tình cũng có thể làm được đến tình trạng này là vì để ý mà thôi.

Đúng vậy, hắn rất để ý Tạ Đạo Lan. Thân là trùm phản diện của Bắc Sơn Kiếm Tông có thể mang lại lợi ích tốt đẹp cho hắn quá nhiều, sao Thẩm Uẩn có thể không để bụng. Trừ phi Tạ Đạo Lan mất giá trị, nếu không Thẩm Uẩn rất có niềm tin có thể làm cho trùm phản diện chết chìm trong lời nói dối do hắn đắp nặn ra, vĩnh viễn không biết được chân tướng.