Chương 45

Bên tai Thẩm Uẩn ‘ong’ một tiếng, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Pháp Sầm cũng hoảng sợ, không ngờ tông chủ lại xuất hiện ở chỗ này. Tay cậu ta còn bắt góc áo Thẩm Uẩn, mắt cũng sưng đỏ, đang do dự mình có phải hành lễ không, thì thấy người thiếu niên trước người đẩy tay mình ra, lập tức đi qua chỗ Tạ Đạo Lan.

Pháp Sầm ngơ ngẩn đứng tại chỗ, bỗng nhiên đối mặt với hai mắt Tạ Đạo Lan, tầm mắt kia đầy ý cảnh cáo, còn có nốt ruồi kia, nháy mắt gợi lên hồi ức trong đầu cậu ta.

Tạ Lan…… Tạ Đạo Lan……

Mơ hồ ý thức được chân tướng, Pháp Sầm khó tin trừng lớn hai mắt, sắc mặt trắng bệch.

Không thể nào, sao có thể? Tạ Đạo Lan là tông chủ, là đại năng Độ Kiếp kỳ, còn là nhân vật phong vân áp đảo toàn bộ Tu Giới. Người như vậy, sao có thể nằm dưới thân hầu hạ nam nhân...

Cậu ta ôm tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía Thẩm Uẩn.

Mặc dù Thẩm Uẩn đưa lưng về phía Pháp Sầm cũng có thể cảm nhận được tầm mắt cực nóng kia. Trong lòng hắn thở dài, biết một cửa này nhất định không qua được, chỉ có thể bỏ tốt giữ soái, duỗi tay ôm Tạ Đạo Lan, thấp giọng gọi: “Sư phụ.”

Mặc dù là quan hệ sư đồ thân mật nhưng đồ đệ cũng tuyệt đối không ôm eo sư phụ như vậy.

Pháp Sầm vốn nghĩ rằng Tạ Đạo Lan chỉ mơ ước Kiếm Cốt của Thẩm Uẩn, không ngờ... Cậu ta cắn môi dưới, lui về sau vài bước, xoay người muốn rời đi.

Một đại thiếu gia sinh ra trong danh môn thế gia, chủ động tỏ tình với một người đàn ông, còn không biết thẹn để người đàn ông đó sờ thân thể của mình, lại vẫn bị kiên định từ chối. Đây là đã dùng hết tôn nghiêm và dũng khí của cậu ta rồi, rời đi là việc cuối cùng cậu ta có thể làm.

“Từ từ.”

Tạ Đạo Lan lại đột nhiên mở miệng vào lúc này, y nhìn Pháp Sầm: “Ngươi thích Thẩm Uẩn?”

Pháp Sầm bị y gọi lại, cũng không dám đi, ánh mắt hoảng loạn, không biết Tạ Đạo Lan có ý gì.

Thẩm Uẩn biết, nhưng hắn không dám nhúng tay. Đầu càng đau, hắn biết với tính tình của trùm phản diện, chuyện này chắc chắn không kết thúc đơn giản như vậy.

Tạ Đạo Lan lạnh lùng nói: “Nói, có phải ngươi thích hắn hay không?”

Đại năng Độ Kiếp kỳ muốn áp chế một tu sĩ Trúc Cơ thực sự quá đơn giản, Pháp Sầm bị uy áp của y nghiền tới không thở nổi, chỉ có thể gật đầu: “Đúng vậy.”

Tạ Đạo Lan cười một tiếng.

Giờ này, trong y như đang phân thành hai linh hồn khác nhau, một bên duy trì bình tĩnh, nói với y không được tức giận gấp gáp, đừng làm trò hề điên cuồng trước mặt Thẩm Uẩn.

Nhưng một cái khác thì lại châm ngòi phẫn nộ liệt hỏa ghen ghét, chỉ muốn chặt bỏ cái tay của đệ tử này, dùng một mồi lửa đốt sạch những nơi mà cậu ta vừa tiếp xúc với Thẩm Uẩn, mãi đến khi da thịt cháy tới hoại tử thì thôi...

Sát khí trong cơ thể cuồn cuộn, cảm xúc tàn nhẫn bạo ngược dần dần ăn mòn đầu óc y, cảm xúc tiêu cực gần như muốn phanh ra l*иg ngực đang căng đầy lửa nóng của y.

Tay Tạ Đạo Lan gần như đã đặt trên chuôi kiếm, tay thiếu niên đặt bên hông y lại siết chặt.

Nụ hôn mềm nhẹ, hơi thở ấm áp sạch sẽ dừng giữa mày y, khóe mắt, chóp mũi, cánh môi.

Từng chút một, đều là trấn an.

“Sư phụ, đừng tức giận.” Thẩm Uẩn luôn biết y vì sao lại tức giận: “Cho dù có người thích ta, ta cũng chỉ thuộc về một mình ngài. Về phòng trước, để ta dỗ ngài, được không?”

Tạ Đạo Lan mím môi, không nói lời nào, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng tay đặt trên thân kiếm lại buông lỏng.

Lúc này Thẩm Uẩn mới quay đầu nhìn Pháp Sầm: “Còn thất thần làm gì, đi mau.”

Chính mắt thấy người trong lòng dịu giọng dỗ dành một người khác, Pháp Sầm vốn đã chịu đả kích, tâm đã hoàn toàn nát. Cậu ta cố nén nước mắt, xoay người vội chạy đi.

Thấy phiền toái nhỏ này cuối cùng cũng xuống núi, Thẩm Uẩn nhẹ nhàng thở ra, nhưng một hơi này vẫn chưa nuốt xuống được, còn có một phiền toái lớn chờ hắn tới xử lý.

Vòng tay qua dưới đầu gối Tạ Đạo Lan, Thẩm Uẩn ôm cả người vào ngực đi vào nhà gỗ nhỏ.

Đóng cửa lại, Thẩm Uẩn không buông trùm phản diện xuống mà cứ để tư thế ôm như vậy ngồi lên ghế, hơi điều chỉnh tư thế để Tạ Đạo Lan có thể thoải mái dựa vào ngực mình.

Loại thời điểm này, so với việc vội vã giải thích tự chứng minh trong sạch thì nên trấn an cảm xúc trùm phản diện trước. Người này điên lên sẽ thế nào Thẩm Uẩn đã biết, vừa rồi sát ý Tạ Đạo Lan phóng ra, hắn liền biết chuyện không ổn, vội vàng ra tay, miễn cho lại ầm ĩ ra mạng người.

Theo tính tình Pháp Sầm, dù có biết quan hệ của hắn và Tạ Đạo Lan thì nhất định cũng không nói bậy khắp nơi, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều là Tạ Đạo Lan cưỡng ép hắn...

“Sư phụ đã tới một lúc, ở đây chờ ta sao?” Thẩm Uẩn nói: “Ngài nên nói với ta trước một tiếng.”

Tạ Đạo Lan cười lạnh: “Nói với ngươi trước, để ngươi đưa người tới nơi khác chứ gì?”

Thẩm Uẩn cười: “Sư phụ biết rõ, trong lòng ta chỉ có ngài.”

Tạ Đạo Lan nói: “Ngươi còn sờ thân thể của hắn.”

Thẩm Uẩn làm bộ vô tội cười nói: “Ta chỉ thích thân thể của sư phụ.”

Tình hình vừa rồi, Tạ Đạo Lan nhìn rất rõ ràng, cũng biết Thẩm Uẩn vẫn rất kiên định từ chối từ đầu tới đuôi. Nhưng chuyện thiếu niên vuốt ve người khác, dù có phải tự nguyện hay không cũng vẫn làm trong lòng Tạ Đạo Lan có vướng mắc.

Y vừa tưởng tượng đã tức giận, nhíu mày nhìn Thẩm Uẩn một cái: “Vì sao ngươi lại muốn thả cậu ta đi, có phải đau lòng người ta hay không.”

Đối với vai ác gϊếŧ người như ma mà nói ‘sinh mệnh người nào cũng rất trân quý’ thì không khác gì đàn gảy tai trâu cả.

Thẩm Uẩn lười uổng phí sức lực, thuận miệng nói bừa một đáp án: “Sư phụ mới kế nhiệm vị trí tông chủ không lâu, lúc này nếu truyền ra tin tức ngài xuống tay với đệ tử bổn môn, khó tránh sẽ bị người phê bình, cũng sẽ làm nhân tâm trong tông môn rung chuyển. Ta không muốn sư phụ bị bọn họ tùy ý nghị luận.”

Hắn đang thăm dò tính tình Tạ Đạo Lan, từ lúc vào cửa tới bây giờ, im bặt không nhắc tới Pháp Sầm, một tiếng đều là ‘sư phụ’ vẻ mặt chân thành lại khẩn thiết.

Mày Tạ Đạo Lan cuối cùng cũng thả lỏng. Y nắm tay Thẩm Uẩn: “... Ta chỉ là không thích ngươi chạm vào người khác.”

Thẩm Uẩn đan mười ngón tay với y, nghiêng đầu hôn hôn khóe môi y: “Ta biết.”

Trùm phản diện hay ghen, hoặc nhiều hoặc ít đều làm Thẩm Uẩn thấy bực bội.

Nhưng lần này thì khác, rõ ràng tình huống lần này càng phức tạp và phiền toái hơn so với vài lần trước, nhìn Tạ Đạo Lan thể hiện tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu và tình yêu không thể che giấu được, Thẩm Uẩn chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều khi ở phàm giới.

Hắn không nghiên cứu nguyên do, chỉ là tay ôm người trong lòng siết chặt hơn chút.

Tạ Đạo Lan để hắn hôn một lát, sau đó chống lên bả vai Thẩm Uẩn, điều chỉnh thành dáng ngồi đối diện thiếu niên: “Chờ muộn chút thì ngươi dọn đồ sang Hương Tuyết Các đi.”

Thẩm Uẩn nói ‘được’, hắn nhìn dáng vẻ Tạ Đạo Lan muốn làʍ t̠ìиɦ, bỗng nhiên cảm thấy mình bị ma quỷ ám ảnh, trước đó làm nữ huyệt Tạ Đạo Lan thì bỏ đi, giờ sao vừa nghĩ tới lại động tới cả mặt sau là sao.

Nhưng không thể không nói, cũng rất sướиɠ.

Hắn nhớ tới tràng huyệt chặt khít trơn mềm kia, cổ họng không khỏi khô khốc; “Nơi này của sư phụ còn đau không?”

Sắc mặt Tạ Đạo Lan ửng đỏ: “Sao ngươi lại... dùng phía trước làm không được sao?”

Sư phụ còn chưa dùng tiểu huyệt phía sau cưỡi lên thứ của đồ đệ đâu.” Thẩm Uẩn cởi đai lưng y, ngón tay gõ gõ trên rốn của y: “Không chừng là có thể đi vào đây đấy.”

Sâu như vậy...

Đại não Tạ Đạo Lan còn đang do dự, thân thể đã không kìm lòng được khát vọng vui sướиɠ được gậy thịt làm căng ra trong chỗ sâu.

Y liếʍ liếʍ môi, dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Uẩn tách hai chân ra, quỳ gối hai bên sườn thiếu thiên, tùy ý để ngón tay dính đầy mỡ tiến vào kẽ mông, nhợt nhạt đảo quanh cửa hậu môn hơi sưng.

“Ưʍ... nhẹ chút...”

Thẩm Uẩn dò xét một ngón tay bên trong, nhận thấy được bên trong nóng như lửa không bình thường, lập tức rút ngón tay ra: “Vẫn là thôi đi.”

Tạ Đạo Lan ôm cổ hắn: “... Sao vậy?”

“Nơi này của ngài vẫn sưng, lát nữa để ta bôi thuốc cho ngài.” Thẩm Uẩn hôn hôn y: “Hôm nay vẫn nên dùng tiểu huyệt phía trước đi.”

Kỳ thực sưng cũng có thể làm, dù sao người đau cũng không phải Thẩm Uẩn, huống chi tràng huyệt sưng đỏ càng nóng và chặt hơn, cắm vào cũng rất thoải mái.

Chỉ là...

Vẫn là thôi đi.

Thẩm Uẩn cởϊ qυầи lót của Tạ Đạo Lan, ngón tay thọc vào rút ra trong nữ huyệt hai cái rồi thay bằng gậy thịt của mình.

Thanh niên vừa rồi vẫn còn sát ý băng sương không thể xúc phạm, giờ lại mặt mày phiếm hồng ngậm xuân ý, hai chân mở rộng, dùng nhục huyệt chảy nước nuốt dươиɠ ѵậŧ của hắn.

Trước đó Thẩm Uẩn chỉ cảm thấy quan hệ giữa mình và Tạ Đạo Lan đơn thuần là giao dịch, Tạ Đạo Lan cho hắn quyền lợi và cuộc sống, hắn cho Tạ Đạo Lan tình cảm và an ủi trên thân thể.

Hiện giờ, hắn nhìn mặt trùm phản diện, mơ hồ ý thức được, chuyện cũng không còn đơn giản như vậy.