Chương 44

Thẩm Uẩn nghe ra Lăng Vân Tiếu lo lắng hắn sẽ nói ra chuyện gã và nhân ngư có mối quan hệ tốt, sẽ hại gã bị hiểu lầm là thảm trạng của làng chài có liên quan tới gã. Hắn cười cười không chút cảm xúc: “Ta hiểu rõ, Lăng huynh, ngươi yên tâm đi, ta không có hứng thú với bất kỳ thị phi nào của người khác.”

Lăng Vân Tiếu vừa lòng gật đầu: “Đa tạ Thẩm đạo hữu.”

Lúc về Giám Sát Tư đưa quyển trục nhiệm vụ lên, tu sĩ phụ trách tiếp đãi bọn họ cũng rất kinh ngạc, tuy rằng nhiệm vụ này không khó lắm nhưng rất khó nuốt, không ngờ bọn họ đã hoàn thành nhanh như vậy rồi trở lại rồi.

Đúng là nếu nhận được nhiệm vụ này không phải Lăng Vân Tiếu hoặc Thẩm Uẩn, tu sĩ khác không biết đến tồn tại nhân ngư, nhất định sẽ đi vòng một đường lớn ở vấn đề căn bản, nói không chừng còn có thể ăn đồ ăn có chứa thịt nhân ngư, vì nguyền rủa mà chết.

Nhưng Thẩm Uẩn ở, Lăng Vân Tiếu cũng ở, thậm chí còn có cả Tạ Đạo Lan lật tẩy, tổ hợp phối trí này, giải quyết một nhiệm vụ phàm giới nho nhỏ, thời gian hai ngày còn có hơi nhiều.

Trên xe ngựa về Bắc Sơn, như cũ vẫn chỉ có hai người Thẩm Uẩn và Pháp Sầm.

Lần này Thẩm Uẩn không ngủ, vì thế hắn phát hiện Pháp Sầm ngồi đối diện hắn thường sẽ liếc qua đây một cái, dáng vẻ đứng ngồi không yên, giống như muốn nói cái gì nhưng lại không biết mở miệng như nào.

Từ khi biết Pháp Sầm có thể không phải huynh đệ tốt của nam chính mà là hậu cung về sau của nam chính, Thẩm Uẩn lại nhớ tới hành vi Pháp Sầm dính lấy mình trước đó, còn có lúc nào cũng bày ra quan tâm nóng bỏng thì lại thấy đầu như muốn to ra.

Hắn không phải Lăng Vân Tiếu, ai đến cũng không từ chối, chay mặn đều không kỵ. Mỗi ngày hầu hạ trùm phản diện đã miễn cưỡng, lại thêm một Pháp Sầm thì hắn thật sự ăn không tiêu nổi.

Nội tâm Thẩm Uẩn cầu nguyện Pháp Sầm có thể nhịn xuống đừng nói chuyện, nhưng mà trước nay lời cầu nguyện của hắn luôn không có tác dụng.

Xe ngựa vừa dừng, hắn đã nghe Pháp Sầm nói: “Thẩm Uẩn.”

... ... Ài.

Trong lòng Thẩm Uẩn đã chuẩn bị sẵn lời từ chối, giương mắt nhìn qua: “Hả?”

“Cái kia... ta... ta có thể qua chỗ ngươi ngồi một lúc không? Là về... lần rèn luyện này, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”

Nếu cậu ta không có bộ dáng ấp a ấp úng như vậy, Thẩm Uẩn còn không cảm thấy kỳ quái.

Vốn định từ chối nhưng thấy mặt Pháp Sầm đỏ lên, dáng vẻ lúng túng không chịu được, Thẩm Uẩn thở dài: “Được.”

Mặc kệ thế nào, việc này cũng cần xử lý, từ chối còn không bằng san bằng. Dù sao cũng không thể luôn trốn tránh, chiến tranh lạnh thì coi ‘thích’ của người khác thành cái gì?

Tu vi của bọn họ so với trước kia đã tăng cao không ít. Lần đầu tiên lên núi, Thẩm Uẩn cảm thấy con đường này rất dài, thềm đá tựa như không có điểm cuối. Nhưng hiện tại, không tới một khác, hắn đã gặp được núi đá viết ‘Lưu Tiên Đài’.

Không lâu lắm đã có tiên hạc tới đây, mang theo bọn họ bay về tòa núi đệ tử nội môn ở: Thẩm Uẩn tuy là thân truyền đệ tử nhưng vì lần rèn luyện này đi quá vội nên còn chưa kịp dọn khỏi nơi này.

Rừng trúc vẫn thanh u yên tĩnh như cũ, nhà gỗ nhỏ liên tiếp mấy ngày không có người ở nhưng cũng không thấy có gì hôi hay xuống dốc.

Đi tới trước cửa nhà gỗ, Pháp Sầm trầm mặc một đường cuối cùng cũng mở miệng: “Thẩm Uẩn, ta... đều thấy được.”

Bước chân Thẩm Uẩn khựng lại, làm hắn không hiểu đầu đuôi, cậu ta đang nói gì thế: “Nhìn thấy? Nhìn thấy gì?”

“Ngươi và tu sĩ Thanh Lăng Các kia làm rồi đúng không?” Mặt Pháp Sầm đỏ bừng, hai mắt nhìn thẳng đôi mắt Thẩm Uẩn: “Còn có lúc trước khi xuống núi, trên người ngươi cũng có dấu hôn.”

Nói xong, đợi một lát lại thấy Thẩm Uẩn không có phản ứng gì, Pháp Sầm cắn răng, cố nén cảm giác thẹn nói: “Nếu ngươi cũng có thể với đàn ông thì không bằng suy xét đến ta, ta... ta...”

Cậu ta càng nói thì giọng càng run, chỉ một câu ngắn ngủi, cuối cùng khẩn trương đến mức không phát ra được tiếng gì nữa.

Cậu ta đã thích Thẩm Uẩn rất lâu rồi.

Từ nhỏ Pháp Sầm đã trưởng thành ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt của Pháp gia, vừa sinh ra đã có thiên phú Luyện Khí kỳ, để cậu ta viết nên một hồi ký, bắt đầu vượt qua tu luyện vô cùng vô tận. Gia tộc càng lớn, khuôn sáo càng nhiều, đặc biệt là Pháp Sầm là thế hệ thiếu niên thiên tài của Pháp gia, mỗi lời nói đều bị ánh mắt mọi người đánh giá.

Bởi vậy, lúc cậu ta nhìn tới Thẩm Uẩn trước nay luôn tùy tâm tùy tính, không khỏi cảm thấy mới mẻ, cũng cảm thấy tò mò, muốn biết người này rốt cuộc như thế nào.

Sau này càng tiếp cận, tâm động lại không thể ngăn được nữa.

Điều kiện bề ngoài của Thẩm Uẩn thì khỏi nhiều lời, căn cốt thiên phú lại cực tốt, nam nữ tu cầu hắn làm đạo lữ nối liền không dứt lại không có người nào có thể thành công. Tuy rằng thái độ của hắn ôn hòa nhưng rất ít khi đi gần gũi với ai, tính tới tính lui, có thể xưng là bằng hữu cũng chỉ có Pháp Sầm.

Đãi ngộ đặc biệt như vậy làm trong lòng Pháp Sầm không khỏi sinh ra ý nghĩ xằng bậy.

Cậu ta vốn tưởng rằng Thẩm Uẩn không hứng thú với chuyện tình yêu, nhưng sau khi phát hiện dấu hôn trên người tu sĩ Thanh Lăng Các kia, Pháp Sầm cảm thấy sợ người trong lòng sẽ bị người khác cướp mất, quyết định bày tỏ tâm ý của mình cho Thẩm Uẩn.

Cậu ta thực sự quá khẩn trương, giọng nói căng chặt không phát ra tiếng, dứt khoát đi lên trước, tới gần Thẩm Uẩn, nắm tay hắn, đặt lên ngực mình.

Thẩm Uẩn không ngờ một chú thỏ trắng như Pháp Sầm lại đột nhiên to gan như vậy, nhất thời ngơ ngẩn. Mà lúc hắn không kịp phản ứng lại, tay Pháp Sầm bắt được đã trượt từ ngực xuống.

Lướt qua bụng dưới, rơi vào giữa hai chân.

Cách một lớp y phục, Thẩm Uẩn có thể cảm nhận rõ ràng nơi vừa nóng vừa mềm kia, xúc cảm này hắn quá quen thuộc --- --- Pháp Sầm cũng là người song tính?!

Khϊếp sợ không ngừng làm hắn trong chốc lát quên mất rụt tay về, dại ra nhìn Pháp Sầm, đại não quá tải, đã sắp sập nguồn.

Pháp Sầm quả thật là bằng mọi giá, nắm tay Thẩm Uẩn đặt trên bộ vị bí ẩn nhất của mình, lỗ tai và mặt đều đỏ bừng: “Ta... thân thể của ta rất đặc thù, nếu ngươi bằng lòng... ta có thể mang tới cho ngươi cảm giác khác...”

Lúc này cuối cùng Thẩm Uẩn cũng tỉnh lại, hắn đột ngột rút tay về: “Pháp Sầm, ta chỉ coi ngươi là đồng môn, bằng hữu.”

Pháp Sầm lập tức cứng đờ, cậu ta cắn môi dưới: “Vì sao tu sĩ Thanh Lăng Các kia có thể, còn ta lại không được? Ta kém y chỗ nào?”

Thẩm Uẩn đương nhiên không thể nói thật, hắn đau đầu muốn chết, vốn là đã chuẩn bị sẵn lý do từ chối trong đầu lại bị hành động của Pháp Sầm làm cho quên mất. Nhất thời không nghĩ ra được lý do thoái thác, trong lòng bất đắc dĩ đến cực điểm.

Trời ạ, hắn vốn chỉ muốn dựng cơ sở cho đường tu chân của mình thật tốt, mới có thể quậy với loại người tốt bụng hiền lành như Pháp Sầm.

Thẩm Uẩn thề với trời, nếu hắn sớm biết Pháp Sầm không phải vai phụ mà là hậu cung thì lúc tuyển đệ tử, hắn tuyệt đối sẽ đi vòng một đường cách Pháp Sầm 800 dặm, tuyệt đối không nảy sinh liên quan tới người này dù chỉ nửa mao tiền.

Đáng tiếc trên đời không bán thuốc hối hận.

Đôi mắt Pháp Sầm đã đỏ, đáng thương nhìn hắn.

Thẩm Uẩn chỉ có thể khô cằn lặp lại một lần: “Ta... chỉ coi ngươi là bằng hữu tốt, là đồng môn, chưa bao giờ có ý nghĩ muốn vượt quá giới hạn với ngươi.”

Pháp Sầm hít sâu một hơi, cúi đầu lau mắt, còn định mở miệng, cửa nhà gỗ nhỏ lại đột ngột mở ra.

Thẩm Uẩn và Pháp Sầm không hẹn mà cùng quay về phía bên kia, chỉ thấy một thanh niên mặc đồ đen lạnh kungf đang đứng ở cửa nhà gỗ, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, dưới mắt là một nốt ruồi nhỏ, hai mắt lạnh như băng đảo qua, giá rét gần như có thể làm người ta bị thương.

Đúng là Tạ Đạo Lan.