Chương 51

Sau khi màn đêm buông xuống, đường núi trở nên vô cùng khó đi. Ánh trăng rọi xuống thành ảnh ngược trong nước suối trong sạch, trong rừng cây đen nhánh có một loại mỹ cảm thần bí lại yên tĩnh.

Đi được nửa đường, Ân Hiểu Đường nói: “Thẩm Uẩn, lời kế tiếp, có thể ngươi sẽ cảm thấy ta lắm miệng nhưng ngươi quả thật có duyên với ta, cho nên ta muốn nhắc nhở ngươi một câu.”

Thẩm Uẩn nói: “Trưởng lão mời nói.”

“Hiện giờ tông chủ chỉ còn Thiên Cơ Các trong tứ bảo chưa có được, nếu y giống như những lão nhân đó nói, muốn lên tòa đế quân, nhất thống Tu Giới. Như vậy, Thiên Cơ Các nhất định sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của y.” Ân Hiểu Đường nói: “Có lẽ là ta lắm chuyện, nhưng... dù y đối xử với ngươi rất tốt thì ngươi cũng trăm triệu lần không thể buông cảnh giác.”

“... Ý của ngài là?”

“Chỉ có người có ba đoạn Kiếm Cốt mới có thể trở thành chủ nhân Thiên Cơ Các. tuy rằng rất ít người biết nhưng cũng không phải tuyệt mật, Thẩm Uẩn.”

Ân Hiểu Đường quay đầu lại, nhìn đôi mắt hắn: “Ngươi phải cẩn thận.”

Ngươi phải cẩn thận.

Thẩm Uẩn vốn tưởng rằng Ân Hiểu Đường nhìn Tạ Đạo Lan lớn lên, trước đó lại từng nói lời bênh vực y. Không ngờ, nàng lại nói lời giống như Lăng Vân Tiếu.

Nếu nói trong lòng không cảm thấy phức tạp, thế tuyệt đối là giả.

Hắn nói: “Nếu sư phụ y cũng không muốn khống chế Tu Giới thì sao?”

Ân Hiểu Đường do dự, thở dài nói: “... Chuyện đó gần như không có khả năng. Trong Huyết Châu Ngọc ẩn chứa sát khí, không chỉ làm cho người nắm giữ khi tâm ma phát tác sẽ đau đớn, còn dần dần ăn mòn tâm trí của người nắm giữ. Tu sĩ có tu vi cường đại hơn nữa thì cũng không thể chống đỡ được ảnh hưởng mà nó mang lại. cho dù là tứ chí bảo Nam Bắc Phật Tàng cũng chỉ tạm thời ức chế được thôi.”

“Vì để giảm bớt sự thống khổ và du͙© vọиɠ thấy máu, Tạ tông chủ khống chế Tu Giới, đoạt thiên tài địa bảo khắp nơi để hóa giải đau đớn là chuyện sớm muộn thôi.”

Đồng tử Thẩm Uẩn co rụt lại.

Trên đường ngự kiếm về Hương Tuyết Các, hắn vẫn luôn nghĩ về những lời Ân Hiểu Đường nói.

Thẩm Uẩn cho rằng Huyết Châu Ngọc chỉ làm cho tu vi của Tạ Đạo Lan không ngừng tăng lên, cũng không biết thứ này sẽ mang tới thống khổ và tra tấn thật lớn cho y.

Tạ Đạo Lan cũng chưa bao giờ nói.

Dưới ánh trăng lạnh băng, vốn là ngọn núi trụi lủi vô danh, có vẻ càng thêm hoang vu.

Cửa sổ lầu hai Hương Tuyết Các vẫn thắp đèn, Tạ Đạo Lan đã trở lại.

Thẩm Uẩn biết y rất thích ở phòng kia đợi, bởi vì có thể thấy đường lên núi. Chỉ cần hắn trở về là y có thể nhìn thấy trước tiên.

Lập tức đi lên lầu hai, khi đẩy cửa vào, Tạ Đạo Lan còn đang ngồi bên cạnh bàn, cúi đầu chuyên tâm lật quyển trục trong tay, hoàn toàn không nhận thức được sự tồn tại của Thẩm Uẩn.

Mãi đến khi Thẩm Uẩn đi vào , Tạ Đạo Lan mới ngẩng đầu.

Biểu tình trên mặt y, đầu tiên là cảnh giác, sau đó là ngẩn ngơ. Cách hồi lâu mới: “Thẩm Uẩn, ngươi... xuất quan? Khi nào?”

Y phục trên người Thẩm Uẩn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, Tạ Đạo Lan ngửi thấy được, lại nhíu mày: “Ngươi đi đâu thế?”

“Đi uống chút rượu.” Thẩm Uẩn kéo một bên ghế dựa qua, ngồi xuống bên Tạ Đạo Lan: “Ta bế quan lâu như vậy, sư phụ có nhớ ta không?”

“Bế quan mười năm, cũng không tính là lâu.” Tạ Đạo Lan khép quyển trục lại. “Chờ ngươi tới Nguyên Anh, bế quan ba bốn mươi năm, thậm chí gần trăm năm cũng là chuyện bình thường.”

Cánh tay Thẩm Uẩn đặt trên mặt bàn, chống cằm nhìn y: “Ừ... Vậy rốt cuộc là sư phụ có nhớ ta không?”

Tạ Đạo Lan vẫn không trả lời như cũ.

Thẩm Uẩn duỗi tay, vén lên lọn tóc buông xuống bên má y ra sau tai.

Tạ Đạo Lan tu luyện đã hơn trăm năm, cũng đã sống hơn trăm năm. Đối với Thẩm Uẩn xuyên từ xã hội hiện đại tới, không thể nghi ngờ chính là trưởng bối của trưởng bối.

Hơn nữa hai người có quan hệ thầy trò, trong nguyên tác lại miêu tả trùm phản diện lợi hại như vậy, Thẩm Uẩn theo bản năng coi y trở thành một tồn tại không gì không làm được.

Nhưng hiện tại, Thẩm Uẩn bỗng nhiên ý thức được, Tạ Đạo Lan đã tu luyện hơn trăm năm, nhưng ở trong Tu Giới mênh mang cũng chỉ có thể xem là tuổi trẻ, là đứa nhỏ còn chưa trải đời.

Thôi bỏ đi.

Kỳ thật cũng đã được đồ mình muốn, mình cần gì tiếp tục lừa gạt y, dỗ y đến mức xoay quanh đâu.

Đã đủ rồi. Vừa vặn không gặp mười năm, cảm tình hẳn là cũng lạnh đi, vậy... cứ vậy đi.

Sườn mặt Tạ Đạo Lan trong ánh nến, đẹp như trong tranh.

Thẩm Uẩn thu tay lại, đứng lên: “Thời gian không còn sớm nữa, sư phụ nghỉ sớm chút đi --- ---“

“Nhớ.”

Thẩm Uẩn sửng sốt.

Tạ Đạo Lan ngẩng đầu nhìn hắn, người không am hiểu biểu đạt tình cảm trắng ra như vậy mà gương mặt phiếm hồng: “Ta rất nhớ ngươi.”

Thẩm Uẩn đối diện với đôi mắt Tạ Đạo Lan, vốn đã định hạ quyết tâm, giờ lại dễ dàng dao động.

Hắn nói: “Ta cũng rất nhớ sư phụ.”

Nói xong, giang cánh tay ra, chờ tại chỗ.

Tạ Đạo Lan buông quyển trục trong tay, đứng lên sa vào l*иg ngực hắn, giọng có hơi ảo não: “Mười năm này, ngày nào ta cũng tới cửa phòng ngươi nhìn một cái, chỉ có hôm nay không đi, sao lại...”

Thẩm Uẩn nói: “Lúc sư phụ đi thập tứ châu thì sao?”

“Ngươi biết rồi?” Tạ Đạo Lan sửng sốt, lại nói: “Lúc đi thấp tứ châu, ngày nào ta cũng về một chuyến.”

Thập tứ châu ở Đông Hải, khoảng cách xa xôi, dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ thì đi tới đi lui cũng tốn không ít thời gian.

Nếu là trước kia, Thẩm Uẩn nhất cảm thấy là làm điều thừa, làm sao phải phí sức lực làm chuyện vô dụng như thế.

Nhưng hiện tại, hắn ôm Tạ Đạo Lan, trong lòng rất rõ ràng, sở dĩ ngày nào trùm phản diện cũng tới nhìn hắn là vì thật sự quá tịch mịch.

Ở nơi hoang vu như vậy, ngày đêm bị tra tấn đau đớn nhưng không ai ở bên cạnh.

Thẩm Uẩn siết chặt cánh tay: “Sau này ta không bế quan nữa.”

Tạ Đạo Lan nhẹ nhàng trách mắng: “Không bế quan thì làm sao lĩnh ngộ đột phá được. Không thể lấy chuyện tu luyện như trò đùa được.”

Nhưng ta không muốn để sư phụ lại một thân một mình.

Những lời này gần như đã tới miệng rồi lại bị Thẩm Uẩn nuốt ngược lại.

Hắn cúi đầu, hôn giữa mày Tạ Đạo Lan, không tiếp tục đề tài bế quan này nữa, chỉ nói: “Đêm nay ta hầu hạ sư phụ thật tốt, được không?”

Vành tai Tạ Đạo Lan đỏ lên, thấp giọng “ừ” một tiếng.

Cởi xuống tiết khố thanh niên, trước tiên dùng đầu lưỡi, sau đó lại dùng ngón tay, mãi đến khi chơi cho thân mình Tạ Đạo Lan mềm thành một vũng nước, Thẩm Uẩn mới cắm gậy thịt vào thật sâu.

Mãi đến chỗ sâu nhất.

Hai người đã lâu không gặp, ôm nhau hoang đường suốt một đêm, mãi đến lúc ánh mặt trời lên cao, Thẩm Uẩn mới rút ra khỏi hậu huyệt của Tạ Đạo Lan.

Thực sự đã làm lâu lắm, cho dù hai huyệt khẩu thay phiên chịu hắn cũng khó tránh bị sưng đỏ.

Thẩm Uẩn không đếm được đã làm bao nhiêu lần, dù sao cũng có chút mệt.

Hắn xoay người xuống giường, đi ra ngoài tìm nước uống.

Về phòng thì thấy Tạ Đạo Lan đã nặng nề ngủ, Thẩm Uẩn đơn giản rửa sạch cho y rồi ôm y cùng chìm vào mộng đẹp.

---

Bảy ngày sau, Nam Sơn bí cảnh xuất thế.

Cửa vào bí cảnh không phải luôn mở mà có hạn chế thời gian. Bởi vậy tin tức này vừa ra, đông đảo tu sĩ khát vọng tìm kiếm cơ duyên sôi nổi đi trước, Nam Sơn nhất thời kín người hết chỗ.

Lạc Ninh nói, người vào bí cảnh bị hạn chế, tu sĩ đi thám hiểm lần này, tu vi sẽ bị hạn chế xuống Kim Đan Kỳ.

Lạc Ninh và tu đều là Kim Đan sơ kỳ, như vậy hạn chế đối với bọn họ cũng là vừa vặn.

Sau khi Tạ Đạo Lan biết được Thẩm Uẩn chuẩn bị đi Nam Sơn, tuy không nói rõ ngăn cản nhưng vẫn nói: Tốt nhất không cần đi.”

Nghe ngữ khí, rõ ràng là có ẩn tình khác.

Trong lòng Thẩm Uẩn càng tò mò, Tạ Đạo Lan ở Hạnh Lâm Y Trang đã xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ Lạc Ninh lại biết cái gì mới có thể lựa chọn không báo thù?

Hắn nói: “Sư phụ, ta sẽ mau trở về.”

Tạ Đạo Lan cũng không nói gì khác nữa, chỉ đưa cho hắn một cái túi trữ vật: “Bên trong có đan dược và pháp khí, nếu gặp phải biến số gì cũng có thể dùng để phòng thân chữa thương.”

Thẩm Uẩn nhận túi trữ vật, nói cảm tạ, lại biến ra hai cái kiếm tuệ.

Kiếm tuệ màu xanh ngọc, màu sắc thuần tịnh, phần đuôi có treo một viên châu mượt mà, sáng như lưu ly.

Hắn cầm một cái kiếm tuệ lên, chọc đầu ngón tay, nhỏ máu chảy ra vào hạt châu, chờ khi viên châu vốn trong suốt đổi màu máu mới đưa cho Tạ Đạo Lan.

Thẩm Uẩn nói: “Có kiếm tuệ này, chỉ cần sư phụ muốn tìm ta lúc nào cũng có thể truyền âm cho ta.”

Biểu tình Tạ Đạo Lan hơi đổi, nhận kiếm tuệ, lại nhìn về phía kiếm tuệ trong tay Thẩm Uẩn còn chưa có máu đầu ngón tay.

Thẩm Uẩn cười đưa kiếm tuệ kia cho y, không cần nhiều lời, Tạ Đạo Lan nhỏ máu vào hạt châu. Thấy kiếm tuệ này khác với những cái khác, y hỏi: “Đây là ngươi tự làm?”

Thẩm Uẩn “Ừ” một tiếng.

Tạ Đạo Lan đưa kiếm tuệ có máu mình cho hắn, cúi đầu cởi kiếm tuệ trên đuôi kiếm mình xuống, đổi thành cái Thẩm Uẩn đưa.

Chỉ là một cái kiếm tuệ mà thôi, động tác lại vô cùng cẩn thận, dường như đang đối đãi với trân bảo có được không dễ dàng.

Thẩm Uẩn cười, cúi đầu hôn môi Tạ Đạo Lan: “Sư phụ, nếu nhớ ta, đều có thể tìm ta bất cứ lúc nào.” Nói xong lại hỏi: “Cảm thấy đau, khó chịu, cũng có thể tìm ta. Đồ đệ ít nhất có thể nói chuyện với ngài.”

Tạ Đạo Lan nghe hắn nói “đau” trên mặt có hơi kinh ngạc, dường như muốn hỏi hắn sao lại biết được. Bị Huyết Châu Ngọc tra tấn thống khổ, y chưa từng kêu một câu đau với Thẩm Uẩn.

Thẩm Uẩn cũng xoay người rời đi.

Tuyết trắng xóa bay xuống.

Tạ Đạo Lan thở ra một ngụm khí trắng.

Hương Tuyết Các này, thực sự quá thanh tịch.

Bởi vậy chỉ hơi do dự, y cũng đứng lên, giả bộ một hồi rồi lại đuổi kịp bước chân Thẩm Uẩn.