Chương 50

Vào thời điểm chuẩn bị độ kiếp Kim Đan kỳ, Thẩm Uẩn nghe Tạ Đạo Lan nói, chuẩn bị chu toàn, bắt đầu bế quan.

Tu chân không có năm tháng.

Bế quan ngộ đạo, nháy mắt, mười năm như bóng câu qua khe cửa, vội vàng trôi qua.

Mười năm này không có chuyện gì lớn, chỉ nghe nói Tạ Đạo Lan đi thập tứ châu, dùng lực lượng Huyết Châu Ngọc, lấy được Linh Lung Quyển, náo loạn đến mức mọi người ở Tu Giới đều biết.

Vốn là mọi người chỉ tưởng y có mỗi Bắc Phật Tàng, không ngờ cả Huyết Châu Ngọc cũng ở trong tay y, cả Tu Giới bốn món chí bảo, Tạ Đạo Lan đã có ba cái.

Nói đúng ra là hai món rưỡi, còn Nam Phật Tàng chưa tới tay y, trước lực lượng tuyệt đối của Tạ Đạo Lan, cũng có thể nói là vật trong bàn tay y, chỉ cần y muốn thì không người nào có thể ngăn cản.

Các thế lực thập tứ châu trong Tu Giới kìm hãm nhau nhiều năm, đột nhiên nhảy ra một Tạ Đạo Lan, trực tiếp đánh vỡ cân bằng, nhất thời ám lưu dũng động, không ít người nói, Tạ Đạo Lan muốn bắt chước cách làm của Đằng Châu tiên quân, lấy được tứ chí bảo, bước lên tòa đế quân, khống chế toàn bộ Tu Giới.

Hết thảy giống y đúc cốt truyện nguyên tác.

Khi Thẩm Uẩn xuất quan, Tạ Đạo Lan cũng không ở Hương Tuyết Các, cũng không biết đang làm cái gì. Những việc này là lúc hắn xuống dưới chân núi thì gặp phải Ân Hiểu Đường mới biết được.

Ân Hiểu Đường vẫn đồ đỏ rực lửa, vừa thấy Thẩm Uẩn đã nhiệt tình cười rộ lên, lôi kéo hắn vào Thanh Liên Sơn, nói phải chúc mừng hắn độ kiếp Kim Đan, căn bản không cho Thẩm Uẩn từ chối.

Thẩm Uẩn đoán là nàng cảm thấy mình là đồ đệ của Tạ Đạo Lan, sống không tốt lắm mới dùng phương thức này bày tỏ quan tâm với hắn.

Trước đó lúc Thẩm Uẩn tới Thanh Liên Sơn, từng cảm thấy nơi này quá thanh tĩnh u nhã, nhưng sau khi ở lại Hương Tuyết Các thì cảm thấy nơi này đâu đâu cũng ẩn chứa sức sống bừng bừng, tiếng nước chảy róc rách, gần trong gang tấc lại xa tận chân trời.

Nơi Ân Hiểu Đường ở là một tòa tiểu lâu ba tầng, trước lâu phơi thảo dược, trải trên chiếu trúc đã hơi ố vàng.

Bên cạnh đặt một cái bếp lò nhỏ, bên trên để một cái ấm thuốc nhỏ, một y nữ đệ tử ngồi cạnh bếp lò đang trông lửa, thấy Ân Hiểu Đường, trước cười cười gọi “Sư phụ” sau đó lại nhìn thấy Thẩm Uẩn phía sau Ân Hiểu Đường, ngẩn ra rồi mới cười nói: “Thẩm sư đệ, lúc này mới qua mười năm, ngươi đã tấn chức Kim Đan kỳ rồi, tốc độ tu luyện này cũng quá đả kích người ta.”

Đúng là Tam sư tỷ của Pháp Sầm.

Tam sư tỷ tên là Lộ Hâm Dao, hiện giờ là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Cấp bậc tu sĩ này đã là tồn tại vô cùng lợi hại trong Tu Giới, nhưng nếu muốn đột phá thì vẫn cần cơ duyên. Bởi vậy không ít tu sĩ Nguyên Anh ở giai đoạn này sẽ lựa chọn rời khỏi tông môn, ra ngoài du lịch.

Đại đệ tử và nhị đệ tử của Ân Hiểu Đường đều như thế, nhưng Lộ Hâm Dao vẫn chấp nhất ở lại Thanh Liên Sơn.

Nói phải chúc mừng Thẩm Uẩn, nhưng tới bàn cũng chỉ có ba người Ân Hiểu Đường, Lộ Hâm Dao và Thẩm Uẩn mà thôi. Kỳ thật cũng có đệ tử khác nhưng Thẩm Uẩn không quen, Ân Hiểu Đường cũng không gọi họ tới.

Vốn là Thẩm Uẩn tưởng rằng các nàng không gọi Pháp Sầm, vì biết Pháp Sầm bị mình cự tuyệt, sau mới biết được, Pháp Sầm cũng đã bế quan.

Lộ Hâm Dao rót rượu cho Thẩm Uẩn, cười nói: “Chẳng qua là Pháp sư đệ xuất quan cũng là chuẩn mấy ngày kế thôi, vừa vặn có thể đuổi kịp Nam Sơn bí cảnh. Thẩm sư đệ, hẳn là ngươi cũng biết chuyện này đúng không?”

Nam Sơn bí cảnh?

Thẩm Uẩn nhận chén rượu: “Biết, nhưng ta nghe nói thời gian bí cảnh xuất thế hẳn là ở hai mươi... mười năm sau mới đúng.”

Lộ Hâm Dao cười nói: “Có chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

“Thật ra là có chuyện ngoài ý muốn.” Ân Hiểu Đường bật lửa thuốc lá, hút sâu một ngụm: “Không phải ta vừa mới nói với ngươi sao, Tạ tông chủ đi thập tứ châu lấy được Linh Lung Quyển, đám lão đầu Tu Giới chỉ biết mưu quyền đoạt lợi hoảng sợ, rối loạn. Ước chừng sau nửa năm, một nhóm không biết chui ra từ chỗ nào, tự xưng là đệ tử ngoại môn của Hạnh Lâm Y Trang đi tới Nam Sơn, nhất định đòi Tạ tông chủ nói rõ ràng cho bọn chúng. Kết quả ngươi đoán thế nào?”

Thẩm Uẩn nói: “Kết quả ngày hôm sau, toàn bộ bọn họ đều chết trước Hạnh Lâm Y Trang.”

Ân Hiểu Đường kinh ngạc nhướng mày: “Sao ngươi đoán chuẩn thế?”

Thẩm Uẩn cười cười: “Chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ lại đoán trúng.”

Ân Hiểu Đường nói: “Chẳng qua, chuyện này hẳn là không phải Tạ tông chủ làm mà có người muốn giá họa cho y.”

Nghe qua nhiều lời đồn có liên quan tới Tạ Đạo Lan, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Uẩn nghe thấy có người bênh vực y, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Ân Hiểu Đường một cái.

Người phụ nữ đồ đỏ lười biếng ngồi lệch trên ghế. Đối mặt với tầm mắt của Thẩm Uẩn, nàng ngậm tẩu thuốc cong môi: “Tốt xấu gì ta cũng nhìn y từ bé đến lớn, tính tình tông chủ thế nào, ta vẫn tương đối hiểu rõ. Thẩm Uẩn, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi ở với hắn trải qua thế nào?”

Thẩm Uẩn nói: “Rất tốt.”

“Rất tốt?” Ân Hiểu Đường nhướng mày, ha ha cười rộ lên, nàng không nhả khói nữa, đứng dậy, ghé sát vào Thẩm Uẩn: “Tốt như thế nào?”

“À……”

Đôi mắt Lộ Hâm Dao cũng sáng lên, nàng là một nhan khống, cho dù có nhiều người kín đáo phê bình hành động của tông chủ nhưng khuôn mặt đẹp đến mức không gì sánh được đủ để duy trì độ hảo cảm của nàng: “Đúng rồi, đúng rồi, rốt cuộc là tốt như thế nào?”

“...” Trong đầu Thẩm Uẩn không khỏi hiện lên vô số hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, dừng một lát rồi mới sáng suốt chọn lọc nói: “Ta nói ngược rồi, sư phụ đối với ta rất không tốt, ta ở dưới trướng y, mỗi ngày chỉ có thể gặm vỏ cây đào rễ cây ăn đỡ đói, y còn không dạy ta kiếm thuật, cả ngày nuôi thả ta, thái độ với ta còn cực kỳ kém, nhẹ thì mắng, nặng thì đánh. Ta chính là cải thìa trong đất không ai thương, vàng như nến, vàng như nến.”

“Ha ha ha ha ha ha ha……”

Ân Hiểu Đường không để ý hình tượng, cũng không có rụt rè trước mặt tiểu bối, ngã trên ghế cười ngả nghiêng.

Vẻ mặt Lộ Hâm Dao đầy thất vọng: “Thẩm sư đệ, sao ngươi có thể cô phụ chờ mong của ta như vậy. Mau, sư tỷ cho ngươi cơ hội nữa, nói thật.”

“Hắn nói rồi.” Ân Hiểu Đường nói: “Chỉ cần lật ngược những lời hắn vừa nói là được, có đúng không? Thẩm Uẩn?”

Thẩm Uẩn cúi đầu uống rượu.

Nghe ngược lại...

Lộ Hâm Dao trừng lớn mắt: “Tông chủ thật sự đối xử tốt với ngươi như vậy? A! Không được, ngươi đừng nói nữa. Nghe nữa thì ta cũng muốn bái sư tông chủ. Ta cũng muốn đệ nhất mỹ nhân Tu Giới dạy ta kiếm pháp...”

Trước kia lúc Tạ Đạo Lan vẫn là đại sư huynh kiếm tông còn thường có người nhắc tới danh hiệu ‘đệ nhất mỹ nhân Tu Giới’. Nhưng từ khi Tạ Đạo Lan từ phàm giới về lại Tu Giới, trở thành tông chủ Bắc Sơn Kiếm Tông, thì không còn người nào dám nói nữa.

Ước chừng là vì tính tình của Ân Hiểu Đường mà đồ đệ dưới trướng cũng đều có tính cách không giữ mồm miệng được, uống được hai ly rượu ngay cả vui đùa trùm phản diện cũng dám nói.

Thẩm Uẩn trong tiếng cười của Lộ Hâm Dao lại uống thêm một chén rượu nữa.

Đệ nhất mỹ nhân à...

Trong đầu hắn hiện ra bộ dáng Tạ Đạo Lan, trong nhất thời trong lòng lại hơi ngứa ngáy.

Tuy rằng trong quá trình bế quan không cảm giác được thời gian trôi đi, mười năm thời gian chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Nhưng đối với Tạ Đạo Lan hẳn là một quá trình rất dài.

Y... sẽ nhớ hắn sao?

“Thẩm sư đệ, Thẩm sư đệ.” Trong chốc lát Lộ Hâm Dao đã uống xong ba bốn bầu rượu, mặt bị men say xông cho đỏ bừng. “Bí cảnh Nam Sơn, ngươi có đi không?”

Thẩm Uẩn hoàn hồn, nhìn xuống dưới: “Ừ, sẽ đi.”

“Thế thì không phải vừa lúc à.” Lộ Hâm Dao nói: “Pháp sư đệ cũng phải đi, các ngươi đi cùng nhau. Trong bí cảnh có đồng bạn có tin tưởng cũng rất quan trọng.”

Vậy mà vẫn còn có ý đồ tác hợp hắn và Pháp Sầm.

Thẩm Uẩn có hơi buồn cười: “Trước khi bế quan, ta đã hứa sẽ đi với người khác rồi.”

Lộ Hâm Dao nói: “Cái gì? Là ai? Nam hay nữ...”

Ân Hiểu Đường vỗ lên đầu nàng một cái không nhẹ không nặng.

Lộ Hâm Dao cũng ý thức được mình đang hỏi cái gì, hậm hực ngậm miệng lại.

Thẩm Uẩn cũng không phải rất để ý. vốn dĩ trước đó Lộ Hâm Dao đã nói muốn làm đạo lữ của hắn, hắn còn tự hỏi có phải tị hiềm không, giờ chẳng qua là Lộ Hâm Dao chỉ thấy vẻ ngoài hắn không tồi, thuận miệng hỏi chứ căn bản cũng không để tâm.

Hắn mới nhớ tới lời Ân Hiểu Đường vừa nói, nàng nhìn Tạ Đạo Lan từ bé đến lớn. Buông chén rượu, hắn nói: “Lộ sư tỷ tu đạo mấy năm rồi?”

“Để ta tính xem.” Lộ Hâm Dao cẩn thận nghĩ: “Hình như... sắp ba trăm năm thì phải? Ta cũng không nhớ rõ.”

Sắp ba trăm năm?

Thẩm Uẩn ngẩn ra một lúc.

Lộ Hâm Dao thấy hắn kinh ngạc, nở nụ cười: “Thẩm sư đệ, không phải ai cũng là thiên tài như ngươi, có thể hơn hai mươi đã kết đan. Nhiều nhân tu phải mấy trăm năm, mãi đến khi chết già vẫn còn ở Trúc Cơ thậm chí là Luyện Khí kỳ.”

Thẩm Uẩn nói: “Không, Lộ sư tỷ hiểu lầm rồi. Chỉ là... nếu sư tỷ đã tu luyện gần ba trăm năm, hẳn là giống như Ân trưởng lão, đã sớm gặp được sư phụ mới đúng. Nhưng ngày đó trên nghi thức kế nhiệm, sư tỷ lại như lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ vậy.”

Lộ Hâm Dao nói: “Đó là lần đầu tiên ta chính mắt thấy tông chủ. Trước kia lúc y vẫn là đại sư huynh, ta chỉ nghe tên của y thôi, cũng chưa từng gặp được.”

Bắc Sơn là khu vực rất lớn, nhưng các đệ tử đi học tu luyện ăn cơm vẫn ở chung một chỗ. Còn là đệ tử tông môn, là đại sư huynh của toàn bộ tông môn, sao Lộ Hâm Dao vẫn chưa từng gặp Tạ Đạo Lan?

Thẩm Uẩn nói: “Thật sự chưa gặp lần nào?”

“Là thật. Ngươi nghĩ xem, Thẩm sư đệ, tính tình của ta như vậy, gặp một khuôn mặt đẹp như thê,s nếu ta từng gặp thì làm sao mà quên được?”

... Vậy sao.

Ân Hiểu Đường nói: “Ngươi chưa từng gặp là chuyện bình thường, khi đó ngày nào Tạ tông chủ cũng luyện kiếm ở Hương Tuyết Các, gần như không giao lưu gì với người khác. Ta gặp hắn cũng chỉ là chuyện từ lịch lãm đệ tử và luận đạo ba ngàn trước kia rồi.”

“Tâm tính này, cũng thật lợi hại.” Lộ Hâm Dao nói: “Không trách người ta có thể làm tông chủ...”

Không lâu sau đó, Lộ Hâm Dao đã say gục. Thẩm Uẩn vốn định tự mình ngự kiếm về, Ân Hiểu Đường lại nhất quyết muốn đưa hắn về. Thẩm Uẩn đoán hẳn là nàng muốn nói gì đó với mình, nên xuống núi với nàng.