Chương 7

Sáng sớm ngày kế, khi trời mới tờ mờ sáng, ngay đến con gà trên tường thành cũng chưa tỉnh dậy, Thẩm Uẩn cũng đã thu dọn xong số lượng hành lý không nhiều lắm của mình và Tạ Đạo Lan.

Trong tay của hắn vẫn còn một ít tiền, nhưng không nhiều lắm, nếu không muốn đói thì nhất định phải tiêu tiết kiệm một tý.

Thẩm Uẩn chỉ có thể bỏ ý định kêu xe ngựa, vừa dựa vào cửa miếu nhìn bầu trời xám trắng, vừa ước tính chuyến đi này sẽ phải mất bao lâu.

Giao thông thời cổ đại cực kỳ kém phát triển, khu vực khai phá cũng rất có hạn, khoảng cách giữa các thành cũng rất xa xôi, trên đường đi còn chỉ nhìn thấy đất hoang rừng rậm không có dân cư. Con đường kế tiếp, chỉ sợ sẽ càng khó đi hơn hiện tại.

Sau khi xuyên đến nơi này hơn hai tháng, thể lực và năng lực chịu khổ Thẩm Uẩn đều đã được tôi luyện hoàn toàn. Hắn cũng không lo cho mình sẽ không chịu được, chỉ là vết thương của trùm phản diện còn chưa lành hẳn, nếu còn đi đường mệt nhọc……

Đương nhiên, chết thì nhất định không chết rồi. Vết thương đáng sợ như thế cũng có thể khôi phục thành dáng vẻ hiện tại chỉ trong một tháng, Thẩm Uẩn đã xem Tạ Đạo Lan thành con dán đánh không chết rồi, là một người tràn đầy lực sinh mệnh.

Chỉ là hiện tại trùm phản diện đúng là có hơi thảm thật, thảm đến Thẩm Uẩn không có sự đồng cảm gì cũng sinh ra chút thương hại.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Đạo Lan vẫn đang ngủ say, lắc đầu cười một cái: Lo chuyện bao đồng, người ta chính là đế quân tương lai của Tu giới, tiểu pháo hôi tay trói gà không chặt như mình chỉ đi theo xem náo nhiệt thôi.

Lại qua nửa canh giờ, Tạ Đạo Lan mới tỉnh dậy.

Khi còn ở Tu giới, y rất ít khi ngủ, người Tu giới trong tâm khó lường, gϊếŧ người đoạt bảo là điều thường xuyên xảy ra, nói không chừng vừa ngủ một giấc dậy thì mình đầu đã ở hai nơi rồi.

Không ngờ sau khi trốn xuống phàm trần vì bị thương nặng, ngược lại mỗi đêm đều ngủ ngon thế này.

Thẩm Uẩn thấy y tỉnh rồi thì bưng thùng gỗ chứa đầy nước đến, thấp giọng nói: “Sư phụ, tắm một cái đi, lau mình, có thể sẽ thoải mái hơn một chút. Không biết lần đến thành Vấn Hà này sẽ mất bao lâu, đường đi gập ghềnh, lần tắm tiếp theo cũng không biết là khi nào.”

Tạ Đạo Lan ngẩn ra, y nhìn về phía Thẩm Uẩn: “Ngươi tắm rồi?”

Thẩm Uẩn nói: “Trên đường đi ta tắm sông là được.”

Tạ Đạo Lan nheo mắt: “Ta cũng có thể tắm sông.”

Thẩm Uẩn có chút bất đắc dĩ, hắn đặt khăn vải một bên, nhẹ giọng nói: “…… Thân thể của sư phụ không được tiện lắm.”

Tạ Đạo Lan sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được ý của Thẩm Uẩn, vành tay không khỏi hơi đỏ lên. Thẩm Uẩn nhân cơ hội đứng lên rồi đi tới cửa miếu, sau đó hắn ngồi ở trên ngạch cửa đưa lưng về phía Tạ Đạo Lan.

Không bao lâu, phía sau liền truyền đến vải ma sát và tiếng nước.

Trong đầu của Thẩm Uẩn không khỏi hiện ra hình ảnh Tạ Đạo Lan cởϊ qυầи áo, sau đó thân thể thon dài trần trụi trắng như tuyết trắng bước vào thùng tắm, cùng với âʍ ɦộ trắng nõn mà hắn nhìn thấy khi lau người cho Tạ Đạo Lan, khiến cho đầu óc của hắn bị quấy đến không cách nào suy nghĩ đuọc.

Một ngọn lửa không rõ nguồn gốc vọt xuống bụng dưới của hắn. Đũng quần phồng lên một khối thật lớn.

Thẩm Uẩn vội vàng gạt đi những ý nghĩ không phù hợp đó, cúi đầu nhìn cái lều nhỏ của mình, trong lòng có chút buồn bực.

Trong hai tháng xuyên qua này, một tháng làm ăn xin màn trời chiếu đất, lúc cần thiết còn phải đánh nhau với chó hoang, một tháng chăm sóc người bệnh, mỗi ngày khiên gạch chuyển bùn mệt như chó ở công trường. Tính toán một chút, hắn thế mà đã hơn 60 ngày không giải quyết nhu cầu sinh lý rồi.

Thẩm Uẩn đang ở độ tuổi mười tám, là cái tuổi có ham muốn tìиɧ ɖu͙© và thể lực ở mức mạnh nhất, nhịn hơn hai tháng còn chưa nổ tung thì cũng đã mạnh lắm rồi.

Cho dù là như vậy, hắn cũng không thể cứng lên khi nghĩ đến một người đàn ông chứ.

Tuy rằng người đàn ông kia đúng là rất đẹp, âʍ đa͙σ bên dưới cũng rất mềm rất non, nhưng, Thẩm Uẩn là một thằng trai thẳng có điểm mấu chốt rõ ràng, vẫn không thể chấp nhận chuyện mình coi đàn ông như một đối tượng ảo tưởng tìиɧ ɖu͙©, cho dù người đàn ông kia có âʍ ɦộ cũng không được.

Hắn nhịn trong chốc lát, không nhịn được nữa, đứng lên, muốn đến nơi giải quyết vấn đề nửa thân dưới của mình. Không cẩn thận xoay đầu lại, khóe mắt nhìn thấy Tạ Đạo Lan đang đứng ở bên thùng gỗ, cúi đầu, một tay nắm gậy thịt mềm mại, một tay đặt ở giữa hai chân chậm rãi di chuyển, tựa như đang rửa nữ huyệt kia.

Móa.

Thẩm Uẩn lập tức quay mặt đi, trong lòng thầm mắng một tiếng, khó chịu vội vàng nói: “Sư phụ, ta đi mua vài thứ.” Cũng không quay đầu mà đi thẳng luôn.

Mua đồ?

Tạ Đạo Lan ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng vội vàng rời đi của Thẩm Uẩn.

Thị lực của y thực sự rất tốt, vì thế túp lều ở dưới háng của Thẩm Uẩn cũng không thoát khỏi tầm mắt của y.

Ý thức được nguyên nhân thật sự khiến Thẩm Uẩn rời đi, khuôn mặt của Tạ Đạo Lan có chút đỏ lên, y cầm lấy khăn vải lau đi bọt nước trên người, trong lòng ngoài dự đoán lại không tức giận vì bị mạo phạm.

Thẩm Uẩn trốn ở trong rừng giải quyết một lần, cuối cùng tạm thời ém được lửa xuống. Hắn không biết tình huống của mình đã bại lộ, vì che giấu, còn chạy ra đường mua chút lương khô và thảo dược.

Thẩm Uẩn trút lửa một lần, trên đường trở về còn nhắc nhở bản thân nhiều lần là đừng nảy sinh những suy nghĩ đó với trùm phản diện nữa.

Đừng nhìn dáng vẻ bây giờ của Tạ Đạo Lan rất dễ nói chuyện, đó cũng chỉ là bởi vì bây giờ y còn chưa khôi phục tu vi thôi. Trong nguyên tác viết thi thể của những kẻ chết dưới tay y chất đống còn cao hơn cả núi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu Thẩm Uẩn muốn giữ lại cái mạng nhỏ của mình thì còn phải cẩn thận một tý.

Cái gì mà thầy với trò, ngay đến sư phụ mình mà Tạ Đạo Lan còn gϊếŧ, loại quan hệ này hoàn toàn không hề bền chắc.

Thẩm Uẩn thề sau này mình có hứng tình với heo thì cũng không dám suy nghĩ vớ vẩn với Tạ Đạo Lan, sau đó hắn bước vào hoang miếu ngạch cửa.

Tạ Đạo Lan đã mặc xong quần áo, tóc dài còn ướt, đuôi tóc còn đang nhỏ nước.

Tuy vết sẹo trên mặt trông rất đáng sợ, nhưng đã phai nhạt không ít, hàng mi dài rũ xuống, thoạt nhìn trông rất ngoan ngoãn.

Thẩm Uẩn khẽ động ở trong lòng, hắn đi lên trước, cầm lấy một cái khăn vải khác rồi cúi đầu nhẹ nhàng lau tóc cho y.

Tạ Đạo Lan không có nhúc nhích, để lại phía sau cho thiếu niên với thái độ hoàn toàn tin tưởng.

Chờ sau khi lau khô tóc, Tạ Đạo Lan đứng lên, hỏi: “Đã chuẩn bị hết chưa?”

“Xong rồi.” Thẩm Uẩn cầm lấy tay nãi đặt ở bên cạnh, hắn bỏ lương khô cùng thảo dược mới mua vào. “Có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Tạ Đạo Lan gật gật đầu, bước đi ra ngoài miếu hoang.