Chương 6

Thẩm Uẩn mới vừa tỉnh ngủ, chợt nghe thấy câu hỏi này, còn có hơi ngơ ra.

Hắn ngơ ngác nhìn trùm phản diện, đầu óc ngơ ngác: “Tu tiên?”

“Ừm.” Trùm phản diện nói, “Thực ra ta là một người tu chân, sở dĩ bị thương là bởi vì xảy ra vấn đề khi độ kiếp. Nếu người bằng lòng, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, chờ sau khi tu vi của ta khôi phục thì sẽ dẫn ngươi về Tu giới, đến lúc đó, ta sẽ cố gắng đắp nặn linh căn, kéo dài thọ mệnh cho ngươi, ngươi cũng không cần phải sống cuộc sống lang thang màn trời chiếu đất trong Phàm giới nữa.”

Sau đó nói tiếp: “Ngươi đừng lo ta lừa ngươi, ta sẽ không lấy bất cứ thứ gì của ngươi.”

Hiển nhiên y đã nghĩ sẵn trong đầu những lời này, nói ra một hơi, còn rất lưu loát. Nói xong liền mím chặt môi, yên lặng nhìn Thẩm Uẩn, chờ đợi câu trả lời

Thẩm Uẩn……

Thẩm Uẩn phải dùng hơi sức rất lớn mới miễn cưỡng siết khóe môi lại, không đến mức cười to ra.

Thật là buồn ngủ có người đưa gối đầu, hắn còn đang lo nên dính lấy trùm phản diện thế nào, biến trùm phản diện thành phiếu cơm dài hạn của mình, thế mà bỗng nhiên lồi ra được cái này.

Dẫu sao cũng là chàng trai trẻ mới mười tám, trong lòng vẫn có một giấc mộng một võ hiệp tu chân, hiện tại, nhân vật mạnh nhất cả bộ tiểu thuyết lại chủ động muốn nhận hắn làm đồ đệ, Thẩm Uẩn hoàn toàn không có lý do từ chối.

Hắn quyết đoán gật đầu, đứng lên, vén vạt áo một cái, sau đó cung kính hành lễ bái sư với trùm phản diện.

“Đồ đệ bằng lòng.”

Vẻ mặt của trùm phản diện khẽ thả lỏng: “Đứng lên đi.”

Dừng một chút, lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Thẩm Uẩn.”

Trùm phản diện gật đầu: “Ta tên Tạ Đạo Lan, từ nay về sau, ngươi cứ gọi ta là sư phụ ta là được.”

Thẩm Uẩn vội gật đầu lia lịa.

Ở Tu giới, chuyện bái sư thu đồ đệ là đại sự hàng đầu, cấp bậc lễ nghĩa nặng nề, phải ba quỳ chín lạy, tặng lễ kính trà, lại xin mệnh bài, châm ánh đèn.

Nhưng giờ phút này, trong miếu hoang đổ nát, chỉ dăm ba câu, ràng buộc thầy trò cứ thế được định qua loa như thế.

Thẩm Uẩn còn phải ra cửa làm việc. Khi hắn vừa rời khỏi miếu hoang, chưa đi được mấy bước thì đã vui sướиɠ nhảy cẫng lên.

Hắn cũng không biết, Tạ Đạo Lan đã phải quyết tâm đến mức nào mới có thể đưa ra quyết định này, y phải rối rắm cả đêm, chỉ vì muốn có thể danh chính ngôn thuận giữ hắn ở lại bên cạnh.

Thực ra Tạ Đạo Lan cũng không muốn thu đồ đệ. Từ sau khi một mình gánh thiên kiếp Kim Đan kỳ năm mười sáu tuổi, sự thờ ơ của sư phụ đã khiến cho lòng y hoàn toàn lạnh đi, hai chữ thầy trò với y mà nói còn lạnh đến thấu xương hơn cả tuyết trên Thiên Sơn.

Người ăn xin này…… Thẩm Uẩn từng nhìn thấy bộ dạng mất mặt nhất của y, cũng biết bí mật bí ẩn nhất của y. Y bị Thẩm Uẩn nhìn thân thể, đút đồ ăn nước uống bằng miệng, thậm chí khi y đau bụng Thẩm Uẩn còn ôm y……

Ở trước mặt Thẩm Uẩn, Tạ Đạo Lan sớm đã không còn bất kỳ hình tượng gì nữa rồi, y cũng không cảm thấy Thẩm Uẩn sẽ đối xử với mình bằng sự tôn kính như đồ đệ đối với sư phụ.

Nhưng Tạ Đạo Lan cũng thật sự không biết, ngoại trừ cái này, còn có thể dùng cách gì để giữ người ở bên cạnh.

Cũng may Thẩm Uẩn cũng không nghi ngờ lời của y, còn gật đầu đồng ý hết sức dứt khoát.

Ngồi xếp bằng ở trong miếu hoang, y đọc thầm công pháp, cố gắng hấp thu linh khí loãng trong không khí, nhưng mà đối với kinh mạch bị đứt, chút linh lực này chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Trong lòng khó tránh khỏi hơi rầu.

Một khi tu luyện, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng.

Tạ Đạo Lan vốn tưởng rằng Thẩm Uẩn sẽ giống như bình thường, mãi cho đến nửa đêm mới có thể trở về. Nhưng vừa đến chạng vạng, Thẩm Uẩn liền bước vào cửa miếu trong ánh hoàng hôn.

Trên mặt cười tủm tỉm, trong tay còn cầm một ụ lá sen dính đầy dầu.

Hắn đặt ụ lá sen ở bên cạnh Tạ Đạo Lan, cười giải thích nói: “Bên công trường đã chính thức hoàn công rồi, đốc công tổng kết tiền công còn cho thêm một ít, ta liền đi mua một con gà. Sư phụ trọng thương mới khỏi, phải tẩm bổ mới được.”

Tạ Đạo Lan biết cuộc sống của Thẩm Uẩn nghèo khó đến mức nào, y nhìn con gaf nướng kia, thấp giọng nói: “Ta không phải vì những thứ này mới thu ngươi làm đồ đệ.”

“Ta biết.” Thẩm Uẩn nói, “Là ta muốn chăm sóc sư phụ nhiều hơn một tý đấy mà.”

Tai của Tạ Đạo Lan không khỏi hơi nóng lên, mím môi không nói chuyện.

Thẩm Uẩn lại nói: “Đúng rồi, sư phụ, buổi sáng, ngươi…… ngài nói ngài là người tu chân.”

Tạ Đạo Lan nói: “Không sai.”

“Hôm nay khi ta đang làm việc nghe được một tin đồn rất thú vị, hình như có liên quan đến cái này đấy.”

Tuy Tu giới cách khá xa Phàm giới, nhưng tin đồn vẫn luôn lan truyền đến xa nghìn dặm. Tạ Đạo Lan không để ở trong lòng, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Cái gì?”

Thẩm Uẩn cười cười, nói một hơi mấy lời mình đã nghĩ sẵn ở trong đầu ra: “Nghe nói có một người ở thành nhỏ phía nam phát hiện được một hạt châu biết phát sáng. Ngay từ đầu người phát hiện còn cho rằng đó là bảo bối, cho nên cứ luôn mang theo bên người, kết quả không bao lâu liền chết bất đắc kỳ tử. Sau đó, những người khác tiếp nhận hạt châu đó, nhưng cho dù là ai, chỉ cần từng tiếp xúc với hạt châu thì sẽ chết oan chết uổng trong vòng ba ngày.”

Tạ Đạo Lan gần như ngay lập tức nghĩ tới một bảo bối thượng đẳng phù hợp với miêu tả này.

Một trong Tứ Chí Bảo Huyết Châu Ngọc.

Đối với người phàm mà nói, Huyết Châu Ngọc là lời nguyền đáng sợ cướp đi mạng sống của người.

Nhưng đối với người tu chân mà nói thì lại là bảo vật hiếm có của thiên địa ngàn vạn năm mới gặp một lần.

Y nói: ‘Thành nhỏ ở phía nam nào?”

Thẩm Uẩn nói: “Hình như là tên là thành Vấn Hà…… Sư phụ có hứng thú sao?”

Tạ Đạo Lan gật đầu: “Có. Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta xuất phát.”

Thẩm Uẩn ra vẻ kinh ngạc: “Gấp như vậy sao? Được rồi, ngài ăn cơm trước đi, ta đi chỉnh râu và tóc lại một chút, khi ta còn một mình thì thôi không nói, hiện tại đã làm đồ đệ của ngài, cũng không thể lôi thôi lếch thếch làm ngài mất mặt được.”

--

Nhìn ra mặt hồ, Thẩm Uẩn dùng con dao giấu trong thắt lưng để cạo đi lớp râu lởm chởm không biết đã đi theo hắn bao lâu rồi.

Sau đó dùng quả bồ kết đã nhặt được dưới cây bồ kết xoa lên đầu tóc lộn xộn, nếu còn không ra được hình tóc thì dùng dao cắt hết luôn cho xong. Sau khi bận rộn xong, Thẩm Uẩn rửa mặt, nhìn cậu thanh niên đẹp trai nhẹ nhàng khoan khoái trong ảnh ngược mặt hồ, nhếch môi cười một cái.

Không chỉ là vì hình tượng, hắn cũng muốn dùng phương thức này tạm biệt bản thân khi còn là ăn xin.

Xin chào cuộc sống nghèo khổ ăn xin vất vả nhé.

Ta tới rồi, cuộc sống tràn ngập vui sướиɠ hạnh phúc!

Trong suy nghĩ của Thẩm Uẩn, chỉ cần Tạ Đạo Lan có được Huyết Châu Ngọc thì tu vi của y sẽ lập tức khôi phục cũng như đột phá, mục tiêu trở lại Tu giới, nhiều lắm chỉ cần mấy ngày là có thể đạt được.

Tốc độ này nhanh hơn nhiều so với dự đoán nửa tháng hoặc là nửa năm của hắn, sự thật chứng minh, một tháng chịu khổ không phải là vô ích.

Trở lại miếu hoang, Tạ Đạo Lan ngồi ở bên cạnh gà nướng, cũng không đυ.ng đến.

Nghe được hắn đã trở lại, Tạ Đạo Lan ngẩng đầu, vẻ mặt nhất thời cứng đờ.

Y nhíu mày, tựa hồ có chút không xác định thiếu niên tuấn lãng bước vào này có phải là người ăn xin lôi thôi lếch thếch mà mình biết hay không.

Khi ánh mắt nghi vấn của Thẩm Uẩn lia đến, y mới lấy lại tinh thần, không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng.

“Ăn đi.” Y cụp mi, “Ngày mai còn phải lên đường nữa.”