Chương 42

Căn hộ hai vợ chồng Diệp Tòng Vinh mua cho Lâm Nhất Niệm ở vị trí rất tốt, thời điểm mua hơn bẩy trăm vạn, hiện tại giá lại tăng lên, nếu bán đi chắc có thể được đến một ngàn vạn.

Nhà Lưu Hướng Hải muốn căn phòng của Lâm Nhất Niệm, Diệp Tòng Vinh khẳng định không đồng ý.

Nhưng điều kiện của chị gái ông không tốt, cháu ngoại trai kết hôn lại không có phòng ở. Ông là cậu cũng không thể không nhìn tới. Ông đã cùng Lâm Tú Lệ thương lượng một chút, muốn từ 57 căn hộ cho thuê kia chọn ra một căn hộ cho cháu ngoại trai.

Đáng tiếc nhà chị gái chướng mắt, nói là có người đã ở qua, làm sao có thể làm phòng tân hôn? Một hai phải đòi lấy căn hộ của Lâm Nhất Niệm.

Lưu Hướng Hải còn nói rất nhiều lời khó nghe. Ý tứ đại khái chính là, Lâm Nhất Niệm là con gái, về sau sẽ gả ra ngoài. Khi Lâm Nhất Niệm lấy chồng thì nhà trai sẽ chuẩn bị phòng tân hôn. Một cô gái mang theo phòng ở tốt như vậy gả chồng, sẽ bị người nhà chồng cười nhạo. Cười nhạo Lâm Nhất Niệm lo không gả được ra ngoài mới phải có nhà ở trước.

Diệp Tòng Vinh thiếu chút nữa tức chết, hùng hùng hổ hổ xé rách mặt cùng một nhà chị gái.

Lâm Nhất Niệm nghe xong cũng thực không có lời gì để nói : “Ba, ba đừng nóng giận.”

Diệp Tòng Vinh nói: “Ba sao có thể không tức giận? Ba đối với một nhà đó có bao nhiêu tốt? Bọn họ lần nào vay tiền ba đều cho vay. Mấy năm qua, nói ít thì cũng phải đến 200 vạn, còn không phải là nuôi lớn một nhà bọn họ?”

Lâm Tú Lệ nói: “Chính là vì ông đối với bọn họ quá tốt.”

Diệp Tòng Vinh nhìn vào vợ mình, hai người cùng có chị gái, nhưng hai chị gái của vợ lại thật tốt a. Vợ ông mang theo hai chị cùng nhau phát tài, ba chị em nâng đỡ nhau cùng giàu có. Còn ông cùng một nhà chị gái thì sao?



Ông lại nghĩ đến hai con gái nhà mình nói : “Nhất Nhất, con cùng Vi Vi…”

Lâm Nhất Niệm liếc mắt nhìn ông, không có khả năng, cô cùng Hứa Vi Vi không thể làm chị em tốt!

Không đợi cô mở miệng nói ra tâm tư, Diệp Tòng Vinh lại vẫy vẫy tay.

“Được rồi, Vi Vi là con gái nhà có tiền, gia đình điều kiện cách xa nhà mình. Nhà chúng ta cũng không giúp được gì cho con bé. Nói là nâng đỡ nhau, thì chính là chúng ta trèo cao. Cũng không đáng để làm như vậy. Nha chúng ta không thiếu ăn, không thiếu uống, lại không thiếu tiền, không cần cùng người khác làm chung một chỗ”.

Lâm Nhất Niệm thiếu chút nữa cười to, “Chuẩn xác.”

Lâm Tú Lệ cũng cười. Vậy là chồng mình cũng có chút tỉnh táo.

Vườn gieo trồng đã có sẵn, buổi chiều cả nhà Lâm Nhất Niệm liền ở nhà, liệt kê dánh sách những thứ cần mua bổ sung.

Chủ yếu là Lâm Tú Lệ cùng Diệp Tòng Vinh thương lượng, Lâm Nhất Niệm ngược lại là người nhàn nhã nhất. Cô là người từ mạt thế tới, đối với phòng nghỉ không yêu cầu quá cao, cũng không đưa ra được ý kiến gì tốt, liền đứng dậy không thêm phiền hai người.

Cô liền chạy tới sân thượng, đem mười sáu cái bồn cây nhỏ đều thúc giục sinh trưởng một lần, chúng nó toàn bộ đều xuất hiện hoa nhỏ. Sau đó cô lại dọn mấy bồn hoa trong phòng lên đấy. Đang bận rộn thì WeChat báo có tin nhắn mới, là hàng xóm Trần Đào ở Giang Thành của cô.