Chương 8

Bộ dáng của Nguyên chủ cùng bộ dáng của cô trước mạt thế giống nhau đến chín phần, không phải là một mỹ nhân có tính công kích mạnh. Nhưng không thể phủ nhận, hai người vẫn là mỹ nữ. Hai người đều có một khuôn mặt trứng ngỗng no đủ, tinh xảo, lông mày được chỉnh sang dạng lá liễu khi đóng phim tiên hiệp, một đôi mắt hạnh lóng lánh, khi không cười sẽ tạo lên một cảm giác trong trẻo sâu thẳm hơi lãnh đạm một chút. Nhưng khi cô cười lên, ấm áp giống như hơi thở của mùa xuân chữa khỏi mọi muộn phiền vậy.

Lâm Nhất Niệm đem mặt tiến lại gần trước gương, lấy hai tay cầm vào má, thật sự càng nhìn khuôn mặt này, cô lại càng cảm thấy rất đáng yêu. Khuôn mặt cơ hồ giống như đúc với mặt của cô trước mặt thế.

Làn da của nguyên chủ mấy ngày nay được cô chăm sóc, càng ngày càng tốt, trắng nõn, hồng nhuận, khoẻ mạnh, trong trắng lộ hồng cũng chính là như vậy.

Trước khi cô từ mạt thế xuyên tới đây, làn da của nguyên chủ hoàn toàn không được như vậy.

Lâm Nhất Niệm là dị năng giả hệ mộc, với dị năng này của mình, trong các trận chiến đấu ở mạt thế chính là những kẻ râu ria. Nhưng trong cuộc sống sinh hoạt lại cực kỳ hữu dụng, dị năng giả hệ mộc sẽ không bao giờ bị đói bụng. Di năng hệ mộc của Lâm Nhất Niệm cũng được theo cô đi đến thế giới trong sách này, nhưng cấp bậc đã bị hạ thấp, chỉ còn là dị năng cấp một đáng thương mà thôi.

Những ngày gần đây, Lâm Nhất Niệm ăn trái cây chính mình dùng dị năng trồng ra rồi nuôi lớn, làn da của nguyên chủ mới càng ngày càng tốt như vậy.

Tắm rửa xong, Lâm Nhất Niệm bắt đầu tu luyện dị năng.

Trên ban công phòng trung cư của Lâm Nhât Niệm có hai bồn nhỏ dâu tây đang ra hoa. Mấy cây dâu tây này bị dị năng của Lâm Nhất Niệm thúc giục sinh trưởng (giục sinh) vô số lần, vốn chỉ là một gốc cây dâu tây nhỏ nhỏ đã trở thành một gốc dâu tây già, mọc ra dây leo thật dài, rũ xuống từ trên ban công. Cây này, không giống như một cây tự sinh trưởng, mà giống như một cây xanh được tỉ mỉ chăm sóc.