Chương 9

Ngón tay mảnh khảnh của Lâm Nhất Niệm chọc chọc vào lá nhỏ của dâu tây, theo ngón tay, một dòng dị năng màu xanh lục đang không ngừng được rót vào. Một chùm hoa nhỏ nhanh chóng phát triển lớn, kết ra từng quả nhỏ màu xanh lá.

Những quả nhỏ này lại chậm rãi lớn lên, thẳng đến khi trưởng thành, to bằng nửa nắm tay của Lâm Nhất Niệm mới dừng lại, không lớn thêm nữa. Quả dâu bây giờ bắt đầu từ màu xanh chuyển sang màu hồng. Trong lúc quả chuyển hồng, mùi hương dâu tây cũng không ngừng trở nên nồng đậm hơn.

Chỉ chốc lát sau quả nhỏ đã trưởng thành xong, trở thành quả to chín.

Từng quả dâu tây đỏ tươi, giống như những chiếc đèn l*иg nhỏ, nặng trĩu treo trên dây leo.

Bốn phía tràn ngập mùi thơm ngọt của dâu tây. Lâm Nhất Niệm hít hít mũi, cảm thấy mùi hương này thật thoải mái. Cô thích nhất chính là hương vị này.

Khi Lâm Nhất Niệm sử dụng dị năng, chỉ có một khuyết điểm duy nhất, chính là sẽ nhanh bị đói bụng. Hiện tại cô chính là lại đói bụng a.

Lâm Nhất Niệm đi vào phòng bếp cầm một chậu sứ lớn, hái từng quả dâu tây xuống, vừa hái vừa đếm số lượng quả thu hoạch được. Một bồn dâu tây nhỏ hôm nay cô thu được 45 quả, từng quả dâu tây to đỏ mọng được đặt vào trong chậu sứ, tràn đầy một chậu, nhìn vừa ngon vừa đẹp.



Lâm Nhất Niệm dùng nước rửa qua một lần, sau đó quay lại ban công hưởng mỹ vị.

Dị năng giục sinh của cô, làm cho trái cây thu được có giá trị cùng hương vị tăng lên gấp mười lần trái cây thông thường. Mặt khác cả mùi hương và độ tươi ngon của trái cây cũng có thể giữ được lâu hơn, dị năng cấp bậc càng cao thì hiệu quả này càng tốt.

Mỗi một ngụm Lâm Nhất Niệm cắn xuống, đều cảm nhận được nước quả thơm ngọt của dâu tây tràn đầy trong miệng, cô ăn thật sự thoả mãn.

Nhưng việc Lâm Nhất Niệm đang làm lại chính là một cách tra tần vô hình với hàng xóm cách vách.

Lâm Nhất Niệm mở cửa sổ cho phòng mình được thông khí, vừa lúc hàng xóm cách vách cũng mở cửa sổ.

Phòng chung cư bên cạnh Lâm Nhất Niệm là một chàng trai trẻ tuổi tên Trần Đào, hắn cũng là một nhân vật có chút nổi tiếng trong vòng. Hôm nay hắn lại ngửi được mùi thơm của dâu tây từ phòng bên cạnh bay sang, một bên vừa quan sát cửa sổ, một bên Tiểu Đào hùng hổ nói : “Cách vách chắc chắn là một tên đáng ghét, mới thành thật được một tuần, hiện tại lại tra tần người khác bằng mùi thơm này”.