Chương 10

Tiểu Đào bị mùi dâu tây làm cho thèm mấy ngày nay, không khỏi nghi ngờ, người sống trong phòng cách vách là do tiệm trái cây dưới lầu phái tới nằm vùng.

Hắn là một tên phản nghịch, kiên quyết không mắc lừa. Kẻ bên kia để cho hắn thèm để cho hắn tiểu tiền chứ gì? Không có khả năng, đời này đừng có ai tính toán lừa hắn tiêu tiền.

Tiểu Đào vừa lập lời thề chưa đến ba giây đã bị giao động. Hắn nhăn mũi lên ngửi, cảm thấy mùi dâu tây hôm nay so với mầy ngày trước thơm hơn nhiều. Hắn đã đóng cửa sổ, vậy mà mùi thơm này vẫn còn bay vào trong nhà hắn, lại còn không tiêu tán, cứ quanh quẩn xung quanh chóp mũi hắn, nắm chặt lấy khứu giác của hắn.

Mùi hương này quá dụ hoặc, bất cứ một nam nhân nào cũng không thể thoát khỏi được sự dụ hoặc này.

Mới vừa lập lời thề, Trần Đào liền bị vả mặt. Hắn cầm lấy di động rồi nhanh chóng đi ra cửa. Hắn nghĩ, phòng bên không phải muốn tiền sao? Hắn trả tiền chẳng lẽ không được sao?

Cẩu tặc cách vách, cứ chờ đấy!

Leng keng ——

Nghe được tiếng chuông cửa, Lâm Nhất Niệm quay đầu lại nhìn, buông chậu sứ trên tay xuống, soay người đi mở cửa.

Cô có dị nặng bảo vệ bản thân, người gặp nguy hiểm khẳng định không phải là cô.

Mở cửa ra một khe hẹp, Lâm Nhất Niệm lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn một chàng trai trẻ tuổi đang đứng bên ngoài phòng chung cư của mình.



“Có chuyện gì?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo ở khe hẹp của cửa, Trần Đào đột nhiên không kịp phòng ngừa, liền ngây ngẩn cả người. Hắn vẫn luôn cho rằng, phòng cách vách là một tên cẩu tặc, a không, một tên nam nhân nằm vùng, cho nên mới tuỳ tiện tới đây gõ cửa.

Không nghĩ tới là một cô gái!

Hai tai Trần Đào phiếm hồng, nhanh chóng dời anh mắt đi, muốn che giấu xấu hổ của mình nên họ nhẹ một tiếng.

“À, tôi.. tôi là hàng xóm cách vách phòng cô. Có thể hỏi cô một chút, cô mua dâu tây ở đâu được không? Tôi ở phòng bên cạnh ngửi được mùi thơm của dâu tây, cảm thấy ăn sẽ rất ngon”

Lâm Nhất Niệm cũng có chút bất ngờ, giữa đêm tên này tới tìm cô vì mục đích này sao?

Cô chần chờ vài giây, lúc này mới nói cho hắn: “Đây là đặc sản ở quê tôi gửi ra, ở Giang Thành không mua được”.

Đương nhiên, chỉ là hiện tại mua không được, chờ khi cô trở về quê, sẽ không ngừng nuôi dưỡng hai bồn hoa nhỏ này. Di năng của cô khi đó sẽ được nâng cấp càng ngày càng cao. Mỗi ngày để phục vụ cho việc tu luyện di năng, cô có thể thúc giục cây cối phát triển càng nhiều, số lượng quả thu hoạch được càng ngày càng tăng. Khi đó người nhà sẽ ăn không hết, đưa cho bạn bè thân thích thì cũng không thể đưa mỗi ngày, đồ miễn phí sẽ không được quý trọng.

Lâm Nhất Niệm đã tính toán một kế hoạch rất tốt. Khi cô trở về sống ở quê của nguyên chủ, cô sẽ mở một cửa hàng online nhỏ bán hoa quả.