Chương 11

Đến lúc đó Lâm Nhất Niệm cô sẽ có một khu vườn treo từng chậu dâu tây, chỉ nghĩ thôi đã thầy vui mừng, số dâu tây đó còn có thể kiếm cơm.

Đến tên của cửa tiệm cô cũng đã đặt xong – Cửa hàng dâu tây siêu cấp.

Cô là dị năng hệ mộc, vì vậy mà muốn ăn cái gì liền trồng cái đó. Sau dâu tây chính là cà chua siêu cấp, việt quất siêu cấp, .. cô hoàn toàn có thể xây dựng được.

Lâm Nhất Niệm còn đang lan man nghĩ đến mùi vị của cà chua nhỏ thì tâm niệm về quê lại càng bức thiết hơn.

Trần Đào đứng bên ngoài dần dần cảm thấy bản thân thật khổ, đây chính là khó khăn của con người a. Được ngửi nhưng lại không được ăn.

Trần Đào vẫn là không bước qua được dụ hoặc của mùi thơm, da mặt dày hỏi tiếp : “Chị gái nhỏ, chị có thể cho tôi một ít được không? Một ít thôi, để tôi nếm thử mùi vị là được, tôi thật sự là quá thèm, mùi dâu tây của chị quá thơm”

Lâm Nhất Niệm nói: “Có chút đắt a!”

Trần Đào nghe thấy vậy, hai mắt sáng ngời, “Tiền không là vấn đề.”

“Nhưng tôi đã rửa qua nước”

“Không có việc gì, tôi khẳng định sẽ không để dâu tây qua đêm.”

Cười chết mất, dâu tây thơm như vậy, hắn sao có thể để cho nó sống sót qua đêm nay?



Lâm Nhất Niệm gật gật đầu xoay người vào nhà.

Cô về sau muốn bán trái cây, hiện tại coi như phát triển khách hàng đầu tiên đi.

Qua một phút, Lâm Nhất Niệm bưng ra một chậu sứ đựng đầu dâu tây, khi cô càng đi gần đến cửa, mùi hương dâu tây càng đậm hơn.

Trần Đào nước bọt trong miệng đã tràn lan, mùi thơm của dâu tây này quá mê người, đúng là không bôi nhọ cái tên dâu tây siêu cấp của nó.

Có giao dịch nên lúc này Lâm Nhất Niêm không còn giữ cửa nữa, kéo toàn bộ cửa mở rộng ra. Một chậu lớn dâu tây, quả nào quả nấy đều đỏ ửng, to bằng nửa nắm tay xâm nhập vào tầm mắt của Trần Đào. Hình ảnh này, đánh mạnh vào thị giác của hắn, Trần Đào không nhịn được mà sờ sờ cằm.

May quá, còn tốt, nước miếng của hắn chưa chảy ra.

“Anh có muốn lấy chén lại đây đựng không? Mười đồng một quả, tự anh chọn”

“Cô từ từ a, tôi về lấy chén.”

Cái câu “Mười đồng một quả” kia, Trần Đào liền không nghe được, nhanh chóng chạy về phòng bếp nhà mình tìm chén. Hắn ngại bát cơm quá nhỏ, đối với cái đĩa thì lại quá nông, cuối cùng hắn cầm lấy nồi inox chuyên môn nấu mì của hắn xông ra ngoài.

Nhìn thấy cái nồi của Trần Đào, Lâm Nhất Niệm liền trầm mặc.

“……”