Chương 7

Tiêu Kiều lúc này nhìn vào bên trong đại lý xe 4S, trong lòng khó mà kìm nén được sự hưng phấn.

Cô vẫn luôn mộng tưởng có thể có được một chiếc xe thuộc về riêng mình, hơn nữa nhất định phải là xe thể thao màu đỏ rực, đến khi đi chắc chắn vô cùng chất!

Đáng tiếc, khi đó tiền nhuận bút viết tiểu thuyết không có cách nào thỏa mãn được cái sở thích này.

Sau khi xuyên sách, thẻ ngân hàng của cô thật ra có chút chút tiền tiết kiệm, nhưng mà xe thể thao quá quý, giá so với thế giới thực còn chát hơn, nên cô vẫn như cũ mua không nổi.

Hiện giờ, cô đang cầm thẻ đen của Hoắc Đình Quân trong tay, hắn có nhiều tiền như vậy, hẳn là sẽ không để ý cô mua một chiếc xe thể thao đi...

Hơn nữa đây cũng coi như là một cách giữ tiền.

Chờ hắn thua ở trong tay nam chính, xe thể thao bán đi, cũng đáng không ít tiền.

Hiện tại cô cùng Hoắc Đình Quân cũng coi như ở trên cùng một chiếc thuyền, Tiêu Kiều không biết nên làm gì, chỉ có thể nghĩ cách moi thêm nhiều tiền, chờ sau khi Hoắc thị phá sản, cuộc sống hàng ngày của cô cũng coi như được đảm bảo.

“Hoắc thái thái, cô thích chiếc xe này?”

Diệp Tường không ngừng nhìn qua nhìn lại trên xe thể thao đắt tiền, đến khi nghe được tiếng chuông điện thoại của mình reo mới thu hồi ánh mắt, chạy nhanh đến một góc báo tin.

“Tiên sinh, thái thái đang mua xe.”

Dương trợ cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhưng đôi lông mày của Hoắc Đình Quân lại khẽ nhíu lại.

Hắn đương nhiên không cấm, song nghĩ đến mấy tiếng trước, khi ở trên xe, Tiêu Kiều vẫn luôn không muốn tới gần chính mình thì bắt đầu nghĩ miên man

Cô mua xe đây là vì tránh hắn sao? (đoạn này ổng overthinking nhẹ=))

“Đưa người trở về. Cái khác đều có thể mua, ngoại trừ xe…. và cả mấy phương tiện giao thông khác cũng không được.”

Thời điểm nghe thấy tin này, vẻ mặt Tiêu Kiều có phần kinh ngạc, hỏi lại: “Vì cái gì??”

“Hoắc thái thái, đây là ý của Hoắc tổng,.. còn có…các phương tiện giao thông khác cũng không được, tôi mang cô đi dạo chỗ khác được không?”

A, có tiền chính là đại gia.

Xe không thể mua đúng không, kia cô có thể mua cái khác.

Trong lòng Tiêu Kiều có chút nóng lên, kết quả chính là cô bắt đầu điên cuồng mua mua mua.

Cho đến thời điểm nhân viên cửa hàng, vẻ mặt cười nịnh, đem mấy cái túi xách tay siêu lớn đặt ở trên quầy, người lâm vào cơn sóng mua sắm rốt cuộc mới khôi phục lại lý trí.

“Tôi…… tôi vừa rồi đã tiêu bao nhiêu tiền?”

Nhãn hiệu đỉnh cấp Quốc tế, người bình thường mua không nổi một món hàng xa xỉ ở đây, cô thế mà trong một lần mua nhiều đồ như vậy.

Những người phụ nữ xung quanh, bao gồm cả Diệp Tường cùng với nhân viên cửa hàng, tất cả đều là vẻ mặt hâm mộ nhìn cô.

“Hoắc thái thái, ngài tổng cộng tiêu hơn hai nghìn vạn.”

Nghe thấy con số này, đầu Tiêu Kiều ong ong hai tiếng.

Tổn thọ chết mất!!!! Cô như thế nào lại tiêu nhiều như vậy!!!

Có thể chạy không?

Nhìn nhân viên quầy thanh toán tươi cười xán lạn, cô nghĩ đến thân phận của Hoắc Đình Quân, này nếu thật sự chạy, chỉ sợ rất nhanh liền có tin tức gửi tới tập đoàn Hoắc Thị.

Nhưng…

“Ánh đèn nơi này của mấy cô quá chói, lần sau tôi không muốn nhìn thấy nó, tốt nhất sớm gọi thợ đổi.”

Tiêu Kiều hơi hơi dương cằm, nỗ lực học theo thiết lập nhân vật của nguyên chủ mà gây sự, đôi mắt xinh đẹp ngạo mạn liếc về phía nhân viên cửa hàng.

“Hoắc thái thái, ngài yên tâm, bất cứ vấn đề gì của ngài, chúng tôi đều sẽ giải quyết.”

Hẳn là do cô mua quá nhiều, cho dù có gây sự, nhân viên của hàng cũng vẫn như cũ nhiệt tình.

“Đưa hóa đơn cho tôi, còn những thứ này, phiền mấy người đưa thẳng đến Hoắc gia.”

Tiêu Kiều cố gắng làm cho thần sắc thoạt nhìn như không hề để ý, nhưng trên thực tế, tim cô như đang rỉ máu.

Xoay người bước nhanh ra khỏi cửa hàng, trong lòng cô vạn phần nôn nóng.

Tiêu nhiều như vậy, hiện tại cô như thế nào giải thích với Hoắc Đình Quân đây!!!

Tuy rằng theo như ý tưởng của cô, có thể coi như đây là đường lui sau khi thất bại, nhưng làm sao có thể nói như vậy trước mặt hắn.

Mới vừa kết hôn cô liền lưu lại ấn tượng phá của với Hoắc Đình Quân, về sau cuộc sống của cô còn dễ chịu được sao?

“Hoắc thái thái, phía trước là một cửa hàng lễ phục rất nổi danh, cô có muốn đi chọn lựa một chút không? Hôm nay là ngày sản phẩm mới của bọn họ lên kệ.”

Lần này, đề nghị của Diệp Tường không nhận được sự tán thành của Tiêu Kiều nữa.

“Gần chỗ này có nơi nào ăn cơm ngon, cô giúp tôi đặt hai phần, sau đó bảo Dương trợ đem A Quân tới đây.”

Ở trước mặt người khác, gọi Hoắc Đình Quân thân mật như thế, cô vẫn là rất thoải mái.

Tiêu của nhân gia nhiều như vậy, hẳn nên làm chút sự tình lấy lòng.

“ Hoắc tổng, thái thái muốn cùng anh ăn cơm trưa.”

Hoắc Đình Quân đang xem văn kiện nghe lời này thì dời mắt, ngẩng đầu nhìn Dương trợ.

“Cô ấy nói vậy?”

Cô lúc này hẳn là phải đang điên cuồng mua sắm chứ?

“Thái thái đã tới nơi.”

Dương trợ nhìn người bên trên khép lại văn kiện đứng lên, lập tức đi lấy chìa khóa xe.

Trong nhà hàng, Tiêu Kiều nhìn đại sảnh trống rỗng, da đầu từng đợt tê dại.

Nguyên bản cô nghĩ, tìm một nơi nhiều người một chút, nhanh chóng đem việc tiêu tiền thành thành thật thật đề cập đến, ở trước mặt mọi người, Hoắc Đình Quân khả năng sẽ không mặt lạnh với cô.

Nhưng cô trăm triệu không tính tới, Diệp Tường thế nhưng sẽ đặt bao hết.

Chờ lát nữa, cô sẽ không trực tiếp nhìn thấy Hoắc Đình Quân mặt lạnh đi tới chứ?!!

Chỉ là tưởng tượng qua cảnh đó, Tiêu Kiều đã không khống chế được mà toàn thân phát run.

“Thái thái, cô thấy lạnh lắm sao? Tôi đi chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.”

“Không cần. Đúng rồi, cô có thể cho người đem nơi này nhanh chóng trang trí qua một chút được không?”

Tiêu Kiều nhanh miệng sắp xếp một chút, trong lòng vẫn là lo sợ.

Hy vọng Hoắc Đình Quân nhìn thấy dụng tâm của cô, sẽ không cùng cô so đo việc tiêu tiền.

Tại cửa nhà hàng, Dương Thành bị Diệp Tường ngăn lại.

“Thái thái chỉ muốn một người là Hoắc tổng đi vào.”

Hoắc Đình Quân nhướng mày, duỗi tay đẩy cửa.

Tuy rằng bên ngoài mặt trời vẫn đang treo trên đỉnh đầu, nhưng trong nhà hàng lại rất tối tăm, nguồn sáng duy nhất, chính là ở bàn của Tiêu Kiều, vì trên bàn đặt mấy ngọn nến.

Ánh nến mờ nhạt, như là phủ lên cho cô một tầng lụa mỏng, mang đến cho người khác cảm giác có chút huyền bí.

Hoắc Đình Quân hai mắt híp lại, sải bước đi đến chỗ cô.

Tiêu Kiều nhìn người càng ngày càng gần, trái tim nhảy bùm bùm, rất sợ sẽ phải nhìn đến một cái mặt lạnh.

Hai nghìn vạn, đây đối với cô mà nói, chính là một con số vượt tầm vũ trụ.

Thân là tổng tài tập đoàn Hoắc Thị, hắn …… khả năng…… có lẽ..sẽ không để ý đi….

Bất quá, tiền của mỗi người đều không phải từ trên trời rơi xuống.

Tiêu Kiều nhìn Hoắc Đình Quân đi đến, không được tự nhiên sờ cổ, đứng dậy, khách khí cười nói: “A…… A Quân, tôi đã giúp anh gọi cơm, nếu không hợp khẩu vị, anh có thể đổi.”

“Không cần đâu, em cố ý an bài, là có việc gì muốn nói với tôi?”

Đối diện với cặp mắt đen nhánh sâu thẳm, phảng phất nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô, phía sau lưng Tiêu Kiều tê dại.

Có thể không trực tiếp như vậy được không?!!

Trách không được nữ chính lựa chọn bỏ qua hắn!

Hắn có hiểu cái gì gọi là uyển chuyển, hiểu cái gì gọi là nói bóng nói gió hay không?!