Chương 8

Tiêu Kiều cười nhìn Hoắc Đình Quân, chỉ là tươi cười trên mặt cô nhìn thế nào cũng có cảm giác không thật, nhưng chính Tiêu Kiều còn không có ý thức được, hai tay giấu ở dưới bàn nắm chặt lấy nhau, đầu ngón tay không tự giác bóp lòng bàn tay.

Hoắc Đình Quân cũng không nói toạc ra, chỉ nhìn cô với ánh mắt bình đạm.

“Không… Không có gì, tôi chính là cảm thấy công việc của anh khẳng định rất vất vả, nên thả lỏng một chút.”

Tiêu Kiều mở miệng nói bừa.

Biểu tình trên mặt Hoắc Đình Quân không có gì biến hóa, chỉ là duỗi tay ra vẫy phục vụ nói: “Dọn cơm lên.”

Tiêu Kiều kéo kéo khóe miệng, sự thấp thỏm trong lòng không giảm bớt đi chút nào.

Hai nghìn vạn, đem cái mạng chó của cô bán cũng chưa nhiều tiền như vậy!

Hiện tại, cô làm thế nào để đem chuyện này lừa gạt qua ?

Vắt hết óc cũng chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt, yên tĩnh đến mức người đối diện đành phải mở miệng trước.

“Buổi chiều muốn về nhà, hay vẫn tiếp tục dạo phố?”

Σ(⊙▽⊙

Tiêu nhiều tiền như vậy, dạo cái gì mà dạo!!!

“Về nhà……” Mới phun ra hai chữ, cô mới kịp phản ứng lại, nhà trong miệng của Hoắc Đình Quân, cũng không phải nơi có Kiều nữ sĩ và lão Tiêu, mà là Hoắc gia.

Đột nhiên có một cái nhà mới rơi xuống đầu, Tiêu Kiều tỏ vẻ, chân cô có chút cứng bất động, vừa định sửa miệng, đã bị lời của Hoắc Đình Quân chặn đứng.

“Vậy thì đi về nghỉ ngơi trước, buổi chiều tôi sẽ mau chóng làm xong việc rồi về với em .”

Cứu mạng!

Tiêu Kiều ở trong lòng yên lặng hò hét.

Ánh trăng sáng của anh lúc này còn đang ăn ở bên ngoài, anh lại ở đây cùng tôi nói chuyện như vậy, có thích hợp không?!

Cô chỉ muốn hỏi một chút, cái cốt truyện chạy đến văng khỏi đường ray này còn cứu được không vậy?

“Hoắc…… A Quân” đối diện đôi mắt thanh lãnh của Hoắc Đình Quân, cô nhanh chóng sửa miệng: “Anh cảm thấy Diệp Tường thế nào?”

Ánh mắt của Hoắc Đình Quân một mảng thâm trầm, thân thể đang tựa về sau nhích lại gần, hỏi ngược lại một câu: “Vì sao lại hỏi tôi như vậy?”

Nhớ tới đời trước, mỗi khi cô nhìn thấy Diệp Tường, đều là một bộ dáng như con mèo xù lông, khiến hắn cảm thấy rất thú vị.

Bất quá bây giờ, nhìn xem phương thức hai người này ở chung… có vẻ cũng không tệ lắm?

“Tôi cảm thấy năng lực làm việc của cô ấy rất mạnh, nếu mà chỉ để cô ấy cùng tôi đi dạo phố thì thật sự… quá lãng phí.” Tiêu Kiều ngượng ngùng cười, đương nhiên, cô hiện tại vẫn còn nơm nớp lo sợ Diệp Tường sẽ báo cáo lại cho Hoắc Đình Quân về việc cô tiêu phí hết hơn hai nghìn vạn.

Đầu óc nóng nảy lên thật sự không tốt! Hậu quả, quá nghiêm trọng!

“Em là vợ của tôi, có thể cùng em đi dạo phố là vinh hạnh của cô ấy, nếu em thấy cô ấy năng lực tốt, vậy về sau cô ấy chính là người dưới trướng em.”

Hoắc Đình Quân nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, liền trực tiếp quyết định vị trí công việc của Diệp Tường về sau.

“Không…… Không cần……” Tiêu Kiều vội xua tay, cô cần nữ chính đi theo làm gì, người mà nữ chính nên đi theo là nam chính… còn có Hoắc Đình Quân, bằng không hai người đối lập với nhau thế nào, về sau cốt truyện làm sao mà tiếp diễn!

Cô là mẹ ruột, mẹ ruột của cuốn sách này! Nên vẫn là hy vọng kế tiếp phát triển như những gì mình đã viết.

Bất quá, bây giờ cô còn có một cái ý tưởng nhỏ, chờ về sau tìm cơ hội cùng nam chính thương lượng một chút.

Có lẽ, có thể cùng hắn giao dịch qua vài thứ.

“Tôi có thể đến thời điểm cần cái gì lại tìm cô ấy cũng được.”

Hiện tại, trạng thái của Tiêu Kiều chính là ăn không ngồi rồi.

Đáng tiếc, cái đề nghị này bị Hoắc Đình Quân thẳng thừng từ chối.

“Bên người Hoắc thái thái nên có người đủ khả năng xử lý mọi chuyện.”

Lại lần nữa nghe được ba chữ Hoắc thái thái, mặt Tiêu Kiều không chịu khống chế lại đỏ lên.

Lúc này, trong lòng cô yên lặng vì ý tưởng sáng suốt của mình mà giơ một ngón tay cái.

Ánh nến le lói đa phần là bóng tối, cho dù mặt đỏ thì như thế nào, Hoắc Đình Quân cũng không thể bổ nhào tới trước mặt cô xem xét, nên nhất định sẽ không bị phát hiện.

Cô đắc ý nghĩ, lại không nghĩ tới nhất cử nhất động của mình, tất cả đều rơi vào trong mắt người đối diện.

Hoắc Đình Quân không đoán ra cô đang nghĩ gì, bất quá nhìn thấy được khóe miệng của cô bỗng nhiên cười trộm, hai con ngươi thanh lãnh lại nhu hòa xuống một ít.

Ngượng ngùng qua đi, Tiêu Kiều bình tĩnh lại, còn muốn từ chối “Tôi thật sự không cần……”

Cốt truyện phát triển, thật sự không thể rời khỏi sự thúc đẩy của nữ chính.

“Vậy ngày thường cô ấy cùng tôi đi dạo phố, nói chuyện phiếm một chút là được.”

Tiêu Kiều lại đưa ra một cái đề nghị khác.

“Dùng cơm đi.”

Người phục vụ đã đưa cơm lên, Hoắc Đình Quân duỗi tay cầm lấy dao nĩa, hiển nhiên là không có ý định tiếp tục nói cái đề tài này.

Tiêu Kiều cũng cầm lấy dao nĩa, chỉ là ánh mắt lại không chịu khống chế nhìn ra hướng cửa thất thần.

Tổn thọ a, cô cần nữ chính làm gì chứ.

Không có chất xúc tác là nữ chính, tiếp đến cốt truyện phát triển như thế nào, cô cũng không biết.

Khi nào có thể trở lại như bình thường đây!!!

Trong lòng cô yên lặng gào thét.

“Ăn không hợp khẩu vị của em?” Hoắc Đình Quân thong thả ung dung cắt bò bít tết, chỉ là động tác đơn giản, vẫn như cũ lộ ra hơi thở tự phụ.

Tiêu Kiều ngẩng đầu liền đối diện cặp con ngươi không cảm xúc, vội vàng căng thẳng lắc đầu: “Không…… Không có, tôi cảm thấy hoàn cảnh nhà hàng này khá tốt nên nhìn ngắm chút.”

“Em thích nơi này?” ánh mắt Hoắc Đình Quân nhìn một vòng ở bốn phía xung quanh, thuận miệng nói một câu: “Vậy thì về sau, nơi này thuộc quyền quản lý của em.” Vừa lúc kiếm cho cô chút việc làm.

o((⊙﹏⊙))o

“Hả?” dao nĩa trong tay Tiêu Kiều suýt thì rơi xuống, trợn mắt há hốc miệng nhìn Hoắc Đình Quân, rất muốn duỗi tay ngoáy thử hai cái lỗ tai của mình, đây là một ..một cái nhà hàng, không phải một kiện quần áo, một kiện trang sức bình thường đâu đó!

“Công việc của tôi bận rộn, không thể thời thời khắc khắc đều ở bên em được, vậy nên nhà hàng này liền giao cho em gϊếŧ thời gian đỡ.”

Hoắc Đình Quân rũ mắt, chậm rãi cắt bò bít tết, mỗi một miếng thịt bò hắn cắt ra đều lớn nhỏ bằng nhau, gần như không có gì khác biệt.

Hắn thích loại cảm giác này, tất cả đều nằm trong quyền kiểm soát.

( ổng nói miếng bò á, chứ không phải nói bà nu9 đâu nha=)))

“Nhưng tôi……”

Tiêu Kiều mới nói hai chữ đã bị Hoắc Đình Quân đánh gãy: “Bò bít tết lạnh ăn không tốt, ăn trước đã.”

“Ừm ..”

Tiêu Kiều rầu rĩ lên tiếng, rất muốn đập đầu mình xuống bàn.

Cô rõ ràng chỉ muốn đem cốt truyện kéo về, thế nào lại biến thành càng kéo càng xa?!