Chương 24: Mặc Lang chi chinh

"Chủ nhân ở Tỉnh Tội đường hối lỗi ba ngày rồi, cũng đã nhận lỗi hứa sửa sai, Thương Lãng Quân tự mình đi đón y đi ra, không có việc gì đâu, tiểu tổ tông, ngươi ăn chút gì đi?"

Hồng Vũ gian nan dùng cánh đẩy chậu cơm trước mặt Bạch Bạch đang ủ rũ, có chút sốt ruột nói: "Ngươi không ăn uống cũng vô dụng, chủ nhân bảo ta chiếu cố ngươi, sao đây, ngươi muốn ta mất đi tín nhiệm của chủ nhân sau đó biến mình thành đại bảo bối duy nhất của chủ nhân hả?”

Bạch Bạch căn bản không để ý tới Hồng Vũ, cả đều nằm sấp trên mặt đất, lỗ tai cụp xuống, cũng không thèm liếc mắt nhìn Hồng Vũ một cái.

Hồng Vũ tức giận, không muốn quản nữa, bay lên chỗ cao, dùng mỏ nhọn nhỏ chải lông vũ.

Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, Hồng Vũ lập tức lấy lại tinh thần, liếc mắt một cái nhìn thấy Bạch Thính Tuyền thần sắc mệt mỏi.

Nó ngay lập tức giương cánh bay đến, khóc lóc hét lên: "Chủ nhân —"

Nhưng động tác của nó không nhanh bằng Bạch Bạch, dù sao Bạch Bạch cũng có bốn chân, thoáng cái chạy nhanh đến trước mặt Bạch Thính Tuyền, hưng phấn nhảy nhót, cặp mắt lập tức sáng lên.

Bạch Thính Tuyền cúi người, nhìn Bạch Bạch đang kích động, đôi môi khẽ nhếch lên: "Gầy quá, ăn cơm không ngon sao?”

Hồng Vũ lúc này bay tới, rầu rĩ nói: "Chủ nhân, chủ nhân, tên ngu xuẩn này một chút cũng không nghe lời, mỗi ngày ta đều có cho nó ăn, nó lại không ăn.”

Đột nhiên khi nó nói xong, liếc mắt nhìn thấy vết máu khô cạn trên khóe miệng và vạt áo Bạch Thính Tuyền, giật mình một chút: "Chủ nhân, ngài bị thương?”

Bạch Thính Tuyền nhẹ nhàng vuốt lông Bạch Bạch, thấy nó bắt đầu ăn mới yên tâm, sau đó nhìn về phía Hồng Vũ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Hồng Vũ, ta mệt mỏi quá.”

Hồng Vũ lập tức khẩn trương hẳn lên, nó bay xung quanh, đôi mắt như hạt đậu xanh nhỏ ướt sũng, nó bay tới đi lui, thắp đèn trải giường cho Bạch Thính Tuyền, làm xong hết một lượt, lông vũ trên cánh nó đều mệt mỏi muốn rơi hết xuống.

Bạch Thính Tuyền nói cảm ơn với Hồng Vũ, ngay cả quần áo cũng không thay, trực tiếp nằm lên giường.

Cậu có rất nhiều tâm sự.

Sự xuất hiện của người thần bí kia thực sự đã gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Sống nhàn hạ quá lâu, cậu gần như quên mất sự tồn tại của mình đối với Ôn Chỉ mà nói như là một uy hϊếp trí mạng.

Nhưng giờ rời khỏi Lang Kiếm tông cũng không phải lựa chọn tốt nhất.

Còn nữa người thần bí đó là ai?

Là ai muốn gϊếŧ Ôn Chỉ?

Người thần bí kia cực kỳ có bản lĩnh châm ngòi chia rẽ, vì sao chứ?

Trong nguyên tác đây chính là một cái hố lớn căn bản không thể lấp được, hơn nữa theo nguyên tác khi nguyên chủ chết người thần bí cũng biến mất vô tung vô ảnh, chân tướng không thể nào biết được.

Bạch Thính Tuyền hơi nhíu mày, dựa theo tình huống hiện tại, người thần bí rất có thể là người của Tuyên yết chi đình, nhưng người của Tuyên yết chi đình lấy đâu ra bản lĩnh vô thanh vô tức tiến vào Tỉnh Tội đường của Lang Kiếm tông?

Thế nhưng, Ôn Chỉ cao phong lượng tiết, thế mà lại có người muốn đối địch với Ôn Chỉ?

Tất cả mọi chuyện quấn lấy nhau, vô cùng rối loạn.

Nhưng chỉ có một chuyện cậu gần như có thể khẳng định, đó chính là bất kể như thế nào, cậu cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì tổn thương đến Ôn Chỉ.

Suy nghĩ của Bạch Thính Tuyền dần dần trầm xuống, tinh thần từ trong hoàn cảnh căng thẳng cao độ dần buông lỏng, tiến vào một trạng thái an ổn yên tĩnh, cơn buồn ngủ rất nhanh kéo tới.

Bạch Thính Tuyền vô tình chống lại cơn buồn ngủ, mặc kệ suy nghĩ bay xa, dần dần ngủ say.

Nhưng cậu không biết là, cậu ngủ giấc này tròn ba ngày.

———————

Mỗi năm Lang Kiếm tông đều cử hành đại hội thí luyện đệ tử quy mô lớn một lần, chủ đề và nội dung thí luyện hàng năm đều không giống nhau. Tang Ngô đặt tên cho lần thí luyện này là Mặc Lang chi chinh, chủ yếu là chinh phạt những tiểu yêu xâm nhập trái phép trên núi Lệ thường đi tới khu vực bình nguyên gây họa cho bình dân, gây rối trật tự.

Đại hội thí luyện không thể bình thường hơn, những tiểu yêu này cũng không có sức uy hϊếp gì, chẳng qua là năm nay những yêu vật này lại đặc biệt nhiều hơn, hơi có chút khó giải quyết mà thôi. Nếu được đặt ở thời hiện đại, nó cũng tương đương với một giờ học thí nghiệm khó hơn với học sinh. Thí luyện vừa có thể khảo nghiệm thực lực của các đệ tử, hơn nữa còn có thể làm cho bọn họ hiểu biết đầy đủ đối với những kiến thức được học gần đây. Mà Mặc Lang chi chinh lần này, tiểu đội thắng lợi còn có thể nhận được phần thưởng là ngọc Mặc Lang, đệ tử có được ngọc Mặc Lang sẽ có được quyền hạn tương đương với cấp bậc trưởng lão, có thể tự do ra vào Tàng Thư Các vân vân…

Thời hạn là một năm.

Bạch Thính Tuyền ngủ một giấc hết ba ngày, vừa vặn bỏ lỡ thông báo này. Bởi vậy cậu căn bản không biết mình bị phân đến tiểu đội nào... Cũng không biết, sẽ có tình huống gì đang chờ cậu.

Mặt trời nghiêng về phía tây, hoàng hôn vàng rực rỡ làm cho tuyết dày trên núi mạ một lớp vàng tuyệt đẹp.

Bạch Thính Tuyền chống lại cơn đau đầu, từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy được mái nhà hơi lắc lư.

Cậu mờ mịt chớp mắt mấy cái, lại tập trung nhìn một hồi, mới cảm thấy tâm thần ổn định, bốn phía an bình.

Nhưng bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp: "Thính Tuyền.”

Bạch Thính Tuyền bị hoảng sợ, trong nháy mắt gần như từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ là biên độ động tác hơi lớn, kéo theo tứ chi đau nhức, cậu hít một hơi khí lạnh, vẫn nên thành thành thật thật ngồi xuống.

Khóe miệng Ôn Chỉ khẽ nhếch, trong mắt hàm chứa ý cười nhạt: "Thính Tuyền, nghỉ ngơi có tốt không? ”

Mặc dù lúc này Bạch Thính Tuyền cảm thấy đau đầu, ý thức có chút mê man, nhưng cậu chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập khí lực, ngoại trừ... Hơi đói một chút.

Bạch Thính Tuyền đáp: "Sư tôn, đệ tử nghỉ ngơi tốt rồi, nhưng cảm giác linh lực trong cơ thể có chút quái dị..."

Ôn Chỉ thần sắc hơi cứng lại, hắn đem một luồng linh lực thăm dò vào trong cơ thể Bạch Thính Tuyền, một lúc lâu, thần sắc hắn giãn ra: “Tốt rồi.”

Bạch Thính Tuyền có chút mờ mịt.

"Có lẽ trong ba ngày con ngủ, linh lực trong đan điền đã tự động luyện hóa, Thính Tuyền, con đã đến dẫn linh tứ giai, chúc mừng."

Câu nói đơn giản này của Ôn Chỉ như quả bom làm Bạch Thính Tuyền lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Mình ngủ bao lâu cơ? Ba ngày???

Mình đã đột phá bình cảnh? Còn đột phá liên tiếp hai cấp???

Loại kinh hỉ chân thật này làm Bạch Thính Tuyền có chút choáng váng, thật lâu sau, cậu mới đứt quãng hỏi: "Sư tôn, đệ tử… đệ tử ngủ tận ba ngày?”

Trong ánh mắt Ôn Chỉ lập tức hiện ra chút thương tiếc, nhưng rất nhanh đã bị che dấu, hắn nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: "Trong ba ngày con nghỉ ngơi, Minh Canh Quân đã phát thông báo, Mặc Lang chi chinh sẽ cử hành vào bảy ngày sau, con cần chuẩn bị không?”

Bạch Thính Tuyền càng nghe càng choáng váng, sau đó mới từ từ phản ứng lại, Mặc Lang chi chinh, ở trong nguyên tác, đó là một cốt truyện mấu chốt làm cho thanh danh của cậu càng thối rữa.

Cũng vào lúc đó, nhân vật công chính trong nguyên tác bị trọng thương được Ôn Chỉ cứu, bởi vậy Ôn Chỉ trở thành ân nhân cứu mạng của nhân vật công chính, được nhân vật công chính tôn kính, cũng vì đó mà bỏ thêm một châm thuốc độc mạnh khiến nguyên chủ chết thảm.

Lòng Bạch Thính Tuyền dần lạnh.

Ôn Chỉ cảm nhận được tâm tình Bạch Thính Tuyền thay đổi, hắn hơi ngẩng đầu, chỉ thấy tiểu đồ đệ của mình mím chặt môi không biết từ lúc nào, thần sắc hình như có chút kinh hoàng.

Có chút đáng thương, khiến người ta đau lòng.

Ôn Chỉ nhịn không được, bàn tay nhẹ nhàng sờ đầu Bạch Thính Tuyền, thay cậu vuốt lại tóc, ôn nhu hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì?”

Bạch Thính Tuyền lập tức hoàn hồn, có chút không được tự nhiên: "Không có gì ạ, sư tôn, con bị phân vào đội nào vậy?”

Cậu nhớ rõ, trong nguyên tác cậu hẳn là được chia vào đội cùng đám pháo hôi.

Biểu tình Ôn Chỉ trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.

Bạch Thính Tuyền thấy thế, đáy lòng lại hung hăng run lên một chút.

Sau đó lại thấy Ôn Chỉ lấy ra một tờ giấy mỏng viền vàng tinh xảo, để vào tay Bạch Thính Tuyền, ý bảo cậu tự mình xem.

Bạch Thính Tuyền cúi đầu, sau khi nhìn thấy bốn cái tên trên giấy, chỉ cảm thấy tờ giấy này chữa khỏi bệnh huyết áp thấp nhiều năm của cậu.

Bốn cái tên được viết rõ ràng trên giấy.

Bạch Thính Tuyền, Lý Vấn Thanh, Tang Minh Chúc, Diệp Vi.

Thanh âm Bạch Thính Tuyền run rẩy: "Sư tôn, cái này... Đây là sao?”

Bàn tay Ôn Chỉ khẽ vỗ lưng cậu, làm thân thể cứng ngắc căng thẳng của cậu dần dần thả lỏng, âm thanh của Ôn Chỉ thuần hậu hữu lực, nhẹ giọng nói: "Thính Tuyền, không cần lo lắng, cái tên xếp ở đầu chính là đội trưởng, vi sư tin tưởng năng lực của con.”

Không không không không không, không phải như vậy! Cậu cũng tin vào khả năng của mình, nhưng những gì cậu lo lắng không phải là điều này!

Cùng Lý Vấn Thanh phân ở một đội cậu có thể chấp nhận, nhưng vì sao cậu và Tang Minh Chúc rồi Diệp Vi cũng chia vào một đội?

Tang Minh Chúc là nhân vật công chính trong nguyên tác, Diệp Vi là nhân vật thụ chính trong nguyên tác, trong khoảng thời gian đầu truyện, hai người này vẫn là oan gia.

Hơn nữa tại sao bốn người bọn họ lại cùng một đội?

Điều này và nguyên tác không giống nhau!

Ôn Chỉ như nghe được Bạch Thính Tuyền im lặng chất vấn, khóe môi nâng lên, phát ra một tiếng cười khẽ: "Thính Tuyền, danh sách này lúc đầu vi sư cũng có nghi ngờ, sau đó liền đi hỏi Minh Canh Quân, nhận được câu trả lời là..."

Bạch Thính Tuyền khẩn trương ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ôn Chỉ.

"Rút thăm quyết định, trùng hợp thật đó."

Bạch Thính Tuyền: "..."

Bốn người trong một đội nhìn nhau không vừa mắt, hình thành một vòng tròn, còn thí luyện cái gì mà thí luyện? Bốn người bọn họ đánh nhau thí luyện thì hay rồi.