Chương 25: Tang Minh Chúc và Diệp Vi

Đêm trước khi Mặc Lang chi chinh xuất phát.

Địa điểm thí luyện mà các đội muốn tới rốt cuộc cũng được định ra, các đệ tử khoác trên mình ánh trăng, suốt đêm chạy tới Dương Loan phong tra cứu và nhận Mặc Lang tiên.

Mặc Lang Tiên là ngọc bài ghi lại biểu hiện của đệ tử trong thí luyện, nhờ đó thuận tiện đánh giá thành tích của các tiểu đội sau khi Mặc Lang chi chinh kết thúc mà phán định thắng thua.

Bạch Thính Tuyền từ xa đã nhìn thấy Lý Vấn Thanh, hắn bị đám người vây quanh, hơn nữa trời tối đen, Lý Vấn Thanh cũng không nhìn thấy cậu được.

Nhưng chỉ nhìn linh lực lưu động quanh người Lý Vấn Thanh, không khó đoán ra cảnh giới của hắn, ít nhất đã đến Thiên Khải kỳ.

Khi Lý Vấn Thanh nhìn thấy tờ danh sách sắc mặt vô cùng thối, thậm chí còn cảm thấy xui xẻo, vỗ vỗ cái tay vừa cầm tờ giấy.

Bạch Thính Tuyền chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng sau khi cười xong thì lập tức thu liễm ý cười, biểu tình trên mặt trở nên có chút lạnh nhạt.

Địa điểm đi thí luyện lần này là một thôn trang nhỏ ở phía bắc chân núi Lệ, tên là thôn Hiền Nhạc.

Phía tây bắc của núi Lệ có một sơn cốc hẹp dài, kẹp giữa hai ngọn núi cao, địa thế hiểm trở, nhưng lại cố tình lại trở thành nơi giao tranh của Tu Chân giới và Yêu tộc.

Nơi này dễ thủ khó công, nhưng cũng không thể thiếu yêu tộc to gan lớn mật, muốn vòng qua núi Lệ, từ sơn cốc tiến vào Tu Chân giới.

Mà nếu muốn vào sơn cốc này, nhất định phải đi qua thôn Hiền Nhạc.

Những Yêu tộc kia có ý đồ chiếm lĩnh thôn Hiền Nhạc, lấy thôn Hiền Nhạc làm một điểm tiếp tế, từ đó tiến vào sơn cốc, vòng qua núi Lệ tiến vào Tu Chân giới.

Mục tiêu chủ yếu của bốn người trong đội Bạch Thính Tuyền chính là tiêu diệt yêu tộc, giải cứu dân làng.

Độ khó không lớn. Hơn nữa từ trước đến nay Lang Kiếm tông đều đặt an toàn của các đệ tử lên hàng đầu, căn bản sẽ không có nguy hiểm trí mạng.

Chẳng qua nhiệm vụ thoạt nghe đơn giản, nhưng trên thực tế yêu tộc rất giảo hoạt, những yêu vật này đã sớm đem thôn dân làm con tin, cứu người kiểu gì, gϊếŧ yêu thế nào, đều phải suy nghĩ cẩn thận một phen.

Bạch Thính Tuyền cảm nhận được áp lực.

Mà cậu cũng biết, cho dù cậu nghĩ ra giải pháp gì, ba người kia cũng sẽ không nghe lời cậu nói.

Dù sao — cậu cũng là Thánh tử Ma tông bụng dạ khó lường, bọn họ đề phòng cậu còn không kịp.

一一一一一一

Bạch Thính Tuyền đến điểm tập hợp sớm, đúng như cậu dự đoán, ba người kia đều chưa tới.

Tối hôm qua sau khi cậu trở về, Ôn Chỉ cũng đã không thấy bóng dáng đâu.

Ôn Chỉ gần đây rất bận rộn, hơn nữa từ sau khi cậu tỉnh lại, cũng chỉ gặp mặt được có hai lần mà thôi.

Ôn Chỉ để lại cho cậu một tờ giấy, nét chữ trên giấy sắc sảo, mạnh mẽ: "Thính Tuyền, nhớ chú ý an toàn, phải sớm trở về đấy.”

Bạch Thính Tuyền lộ ra một nụ cười, nhưng ngay lập tức mím môi, trân trọng gấp lại tờ giấy, cất vào trong ngực.

Mấy chữ kia không hiểu sao làm cho cậu cảm giác được chút ấm áp.

Nguyên tác tiến hành đến lúc này, đại khái là Ôn Chỉ cũng sắp đột phá Độ Kiếp kỳ, Ôn Chỉ gần đây bận rộn như vậy, có lẽ là chuẩn bị cho việc độ kiếp sắp tới.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Bạch Thính Tuyền trở nên ảm đạm.

Ôn Chỉ là tốt như vậy, hắn vốn trở thành tu giả Đại Thừa kỳ trẻ tuổi nhất tu chân giới, đắc đạo phi thăng, dung mạo vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất, nhưng ở trong nguyên tác lại bị nguyên chủ hãm hại, ngay cả thiên kiếp cũng không qua được, cô đơn mà chết.

“Thính Tuyền, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?”

Khẽ gọi một tiếng kéo lại suy nghĩ của Bạch Thính Tuyền, Bạch Thính Tuyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Huân có chút rầu rĩ nhìn cậu: "Thính Tuyền, đồng đội của ngươi đâu?”

Bạch Thính Tuyền cười cười: "Ta có nhiều đồ nên đến sớm một chút, chờ bọn họ ở đây.”

Ngụy Huân hiển nhiên không tin, bộ dáng cái gì cũng không để trong lòng của Bạch Thính Tuyền càng làm cho hắn sốt ruột, hắn nhìn Bạch Thính Tuyền trên lưng chỉ mang theo một thanh kiếm, chỉ cho là Bạch Thính Tuyền sĩ diện hão, trong mắt hắn đều là lo lắng cho cậu: "Thính Tuyền, ngươi tốt nhất đừng cùng ba người kia xảy ra xung đột, ngươi cũng phải cẩn thận hơn một chút, cẩn thận bọn họ, nhất là Lý..."

Còn chưa nói dứt lời, Ngụy Huân đột nhiên rụt cổ lại, vội vàng nói: "Thính Tuyền, ta đi trước đây.”

Bạch Thính Tuyền nhếch môi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Vấn Thanh bày ra khuôn mặt thối hoắc, vô cùng có nguyên tắc bảo trì khoảng cách năm bước lớn với cậu, hung hăng trừng mắt nhìn về phía bọn họ.

Cậu thật không ngờ, Lý Vấn Thanh luôn luôn xem thường cậu, đối nghịch với cậu lại là người đến đầu tiên.

Bạch Thính Tuyền thân thiện chào hỏi hắn: "A, đến rồi hả? Có nhớ mang theo Mặc Lang tiên không đấy.”

Sắc mặt Lý Vấn Thanh vẫn rất thối, hắn không thèm nhìn Bạch Thính Tuyền, chỉ từ lỗ mũi hừ ra một tiếng.

Bạch Thính Tuyền vụиɠ ŧяộʍ trừng mắt một cái.

Cậu biết trước đồng đội sẽ không muốn nghe lời cậu nói mà.

Ngay sau đó Tang Minh Chúc cũng đến.

Tang Minh Chúc mặc đồ đen, tóc dài buộc đuôi ngựa, sạch sẽ gọn gàng, trường kiếm đen huyền đeo bên hông, lúc hắn đi tới, trong đầu Bạch Thính Tuyền chợt hiện ra hình tượng đại hiệp mà cậu từng xem trong mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp, dung mạo tuyệt mỹ, hành hiệp trượng nghĩa.

Cậu thấy hắn là một người đáng tin cậy.

Tang Minh Chúc kiệm lời ít nói, khác với lý Vấn Thanh, hắn bình tĩnh gật đầu với hai người bọn họ, sau đó liền khoanh tay đứng ở một bên, chờ người cuối cùng.

Bạch Thính Tuyền thở phào nhẹ nhõm, Tang Minh Chúc này đại khái là người có thể giao lưu bình thường.

Mắt thấy thời gian từng chút từng chút trôi qua, Lý Vấn Thanh có chút lo lắng, thời gian khởi hành đã định sắp tới, người cuối cùng hiện tại còn chưa tới...

Nhưng vào lúc này, chỉ thấy xa xa một vị thiếu niên thở hồng hộc chạy tới, trông y như một con khỉ nhỏ linh hoạt né tránh đám người chen lấn, không ai biết y làm cách nào tìm được chỗ trống mà chui qua, tóm lại, trong miệng y còn ngậm đồ ăn, chạy đến trước mặt bọn họ, chắp tay xin lỗi: "Các vị, đắc tội đắc tội, sáng nay dậy muộn còn chưa ăn cơm ha, ta mang đồ ăn sáng cho các người này, chúng ta lên xe ăn đi?”

Còn chưa ai trả lời y, Tang Minh Chúc liền hờ hững nói: "Không cần, cảm ơn, ta đã Tích Cốc.”

Bạch Thính Tuyền: "..."

Thật không hổ danh là nhân vật công chính, dưới tình huống các đệ tử khác đều là Dẫn Linh kỳ, đến Thiên Khải kỳ là căng, hắn thế mà đã Tích Cốc rồi, thật sự quá khủng bố...

Diệp Vi trong nháy mắt trầm mặc không nói.

Rõ ràng Diệp Vi cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, nhưng Bạch Thính Tuyền hình như nhìn thấy một con cá nóc đang dần dần phình lên.

Bạch Thính Tuyền lập tức tiến lên cắt đứt sức lực của cá nóc: "Đúng lúc ta cũng chưa ăn, để lại cho ta một phần đi, cảm ơn, vậy ta thấy thời gian cũng không còn sớm, không bằng chúng ta lên xe trước đi?”

Diệp Vi mỉm cười: "Bạch Thính Tuyền đúng không, được rồi, để cho ngươi một phần, cũng không biết là ai, lấy đâu ra da mặt, đâu có nói muốn giữ lại cho hắn, hắn lại tự mình tiến lên khoe khoang.”

Tang Minh Chúc dường như không nghe thấy, chân dài bước lên Thiên Lộc kim xa.

Mục tiêu của bọn họ cách Lang Kiếm Tông không xa, chẳng qua sau khi vượt qua núi Lệ, linh lực mỏng manh, thiên lộc kim xa không cách nào đi được nữa, bởi vậy bọn họ cần phải đi bộ hơn nửa lộ trình.

Diệp Vi mang theo đồ ăn đã phân chia xong trên xe, sau khi bọn họ xuống xe, đi bộ hồi lâu, hiện giờ đã qua giữa trưa, Bạch Thính Tuyền cảm thấy có chút đói bụng, cậu đề nghị nghỉ ngơi tại chỗ.

Diệp Vi cũng mệt không nhẹ, y lập tức đồng ý đề nghị của Bạch Thính Tuyền, Tang Minh Chúc không tỏ thái độ, nhưng hắn hiển nhiên cũng dừng bước.

Lý Vấn Thanh vốn định làm trái ý Bạch Thính Tuyền nhưng vừa thấy Tang Minh Chúc và Diệp Vi cũng ngừng lại, tự biết mình nháo cũng không được gì liền hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu, đứng cách Bạch Thính Tuyền xa nhất.

Bạch Thính Tuyền: "..."

Tang Minh Chúc thấy tất cả mọi người dừng lại, liền trầm mặc không nói, giơ tay vẽ một cái cấm chế có thể đề phòng ngoại vật công kích và những thứ ẩn nấp bên trong.

Bạch Thính Tuyền nhìn hành động này của Tang Minh Chúc, mỉm cười một cái.

Tang Minh Chúc là một người ổn trọng, đáng tin cậy.

Diệp Vi hỏi: "Bạch Thính Tuyền, chúng ta ăn gì đây? Hay là ta đi xem xung quanh có thỏ rừng không mang về cho các ngươi một con nhé?”

Nhưng Bạch Thính Tuyền lại thần bí cười: "Không cần đâu, ngươi chờ một chút.”

Sau đó chỉ thấy cậu như có ảo thuật lấy ra từ trong nhận trữ vật hết thứ này đến thứ khác, lương thực, gia vị, ống mồi lửa(1), thịt muối, ấm nước, điểm tâm ngọt, thậm chí còn có một tấm vải ăn...

Diệp Vi sửng sốt một hồi, bỗng nhiên cười to: "Ôi, Bạch Thính Tuyền, ngươi tới thí luyện hay là đến đạp thanh dã ngoại vậy? ”

Y đã gặp người chứa đầy linh đan trong nhẫn trữ vật, cũng thấy người chất đầy điển tịch, nhưng người chất đầy thức ăn, vẫn là lần đầu tiên gặp được, thế cho nên y cảm thấy Bạch Thính Tuyền rất thú vị.

Bạch Thính Tuyền đem thịt, nước và lương thực chia ra, thuận miệng nói: "Ủy khuất cái gì cũng không thể ủy khuất chính mình mà.”

Lý Vấn Thanh chỉ cho Bạch Thính Tuyền một ánh mắt lạnh nhạt, đôi môi hơi động, giống như muốn nói vài câu xảo quyệt khắc nghiệt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Tang Minh Chúc đã Tích Cốc, không cần ăn uống, có lẽ ăn cơm còn tạo thành gánh nặng cho hắn, bởi vậy hai người Bạch Thính Tuyền và Diệp Vi cũng yên tâm thoải mái ngồi trên vải ăn thưởng thức đồ ăn.

Diệp Vi ăn rất nhanh, tam khẩu lưỡng khẩu(2) liền ăn sạch sẽ, y tùy ý lau miệng mấy cái, chống đầu nhìn Bạch Thính Tuyền: "Bạch Thính Tuyền, ngươi với Lý Vấn Thanh xảy ra chuyện gì vậy? Ta cảm thấy hắn luôn chú ý đến ngươi.”

Bạch Thính Tuyền ăn chậm nhai kỹ, đợi đến khi nuốt xuống mới nói: "Có lẽ vì hắn muốn làm đội trưởng đi.”

Nghỉ trưa xong, bốn người lại bắt đầu lên đường.

Trời chạng vạng tối thì bọn họ đến được thôn Hiền Nhạc. Bốn người nương theo cây cối trong rừng ẩn nấp thân hình, xa xa quan sát tình huống trong thôn.

Thôn Hiền Nhạc lúc này đã bị yêu tộc chiếm lĩnh, trên đường căn bản không có bóng người đi đường, kiến trúc xung quanh đều hiện ra một loại cảnh tượng hoang tàn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy Yêu tộc đi qua đi lại, Diệp Vi nhíu mày nói: "Đám súc sinh này.”

Bên trong thôn Hiền Nhạc tuy rằng tĩnh mịch, nhưng không có sát khí và mùi máu tươi, hơn nữa những yêu tộc này được an bài tuần tra kín kẽ, căn bản không có bất kỳ khe hở nào cho bọn họ lẻn vào thôn Hiền Nhạc. Điều này cũng chứng minh những Yêu tộc này đại khái chỉ khống chế thôn dân, không gϊếŧ hại thôn dân.

Bạch Thính Tuyền trấn an y nói: "Không cần lo lắng, thôn dân hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta còn có cơ hội.”

Diệp Vi hừ lạnh, rút kiếm ra khỏi vỏ: "Không bằng hiện tại chúng ta xông vào, gϊếŧ chết lũ súc sinh kia, như vậy là có thể cứu thôn dân ra, còn chậm trễ thời gian làm cái gì.”

Bạch Thính Tuyền nhíu mày: "Không được, nếu không lưu lại người sống, chúng ta làm sao biết bọn họ nhốt thôn dân ở đâu?”

Diệp Vi đã muốn xuất kiếm: "Vậy thì lưu lại một tên, sau đó nghiêm hình bức cung.”

Bạch Thính Tuyền có chút bất đắc dĩ: "Diệp Vi, những Yêu tộc này trắng trợn như thế, ta lo lắng bọn chúng có mưu đồ, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Diệp Vi liếc cậu một cái: "Bạch Thính Tuyền có phải ngươi nghĩ quá nhiều rồi không, chúng ta cho bọn chúng một đòn đột kích, cho dù bọn chúng có mưu đồ gì đó cũng trở tay không kịp, không chừng còn sợ chúng ta đến chết.”

Lý Vấn Thanh hả hê nhìn hai người bọn họ cãi nhau, Tang Minh Chúc lại đột nhiên giơ ngón tay lên, chỉ về một hướng: "Các ngươi nhìn nơi đó.”

Bạch Thính Tuyền và Diệp Vi đều ngẩng đầu nhìn lại.

Có lẽ Yêu tộc an bài xảy ra sơ suất, tất cả Yêu tộc tuần tra di chuyển chồng chéo, vậy mà chỉ bỏ sót nơi đó.

Tuy rằng Yêu tộc thay phiên an bài vô cùng kín đáo, nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, dĩ nhiên bỏ sót một điểm.

Nói cách khác, vị trí kia bất kể lúc nào cũng không có Yêu tộc trông coi, nếu muốn tiến vào thôn Hiền Nhạc, vị trí kia có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Không riêng gì Bạch Thính Tuyền và Diệp Vi, ngay cả Lý Vấn Thanh cũng có tính toán trong lòng.

Bạch Thính Tuyền nhìn về phía Tang Minh Chúc, sau đó thu hồi tầm mắt rồi nói: "Đã như vậy thì vừa lúc chập tối, chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi, đồng thời quan sát chặt chẽ một chút, nếu như vị trí sơ hở kia vẫn còn thì chúng ta sẽ đột phá từ nơi đó.”

Dứt lời, tất cả mọi người đều không phản bác.

Nhưng trong lòng Bạch Thính Tuyền lại mơ hồ cảm thấy bất an.

Giống như, sơ hở kia đặc biệt bày ra cho bọn họ thấy vậy.

Dụ dỗ bọn họ tiến vào.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hai thụ gặp nhau... cuối cùng trở thành chị em.

Ống mồi lửa (火折子): ống làm bằng tre, bên trong đựng nguyên liệu gây cháy.

Tam khẩu lưỡng khẩu (三口两口): thành ngữ mô tả hành động ăn nhanh