Chương 29

Ôn Chỉ tâm trí không yên, miễn cưỡng ổn định tinh thần, trực tiếp chạy về phía thôn Hiền Nhạc.

Mặc kệ có phải hắn thần hồn nát thần tính hay không, hắn cũng không muốn lại phải cảm nhận sự thống khổ khi mất đi người quan trọng một lần nữa.

Tất cả mọi người đều cho rằng Thánh Tử Ma Tông vì một chữ "Thánh" mà được ưu đãi trong Ma Tông, nhưng kỳ thật thì không phải.

Tình thế cấp bách, Ôn Chỉ mím chặt môi, lại bị một người có dáng vẻ tu giả ngăn lại trên đường đi thông qua Lang kiếm tông đến thôn Hiền Nhạc.

Sắc mặt Ôn Chỉ âm u đến đáng sợ, cũng không che giấu vẻ mặt đáng sợ này, giọng nói của hắn không chút kiên nhẫn, thanh âm trầm xuống như đóng băng: "Chuyện gì?”

Hắn giành giật từng giây từng phút, nếu có người bởi vì một ít chuyện nhỏ nhặt mà trì hoãn thời gian của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.

Tu giả thấy người mình ngăn lại là Ôn Chỉ, sắc mặt còn đáng sợ như vậy, chân lập tức mềm nhũn, nói chuyện cũng lắp bắp, hắn kinh hồn bạt vía cúi chào: "Thương Thương Thương Thương Thương Lãng Quân..."

Ôn Chỉ nhíu chặt lông mày thánh cái bánh quai chèo: "Ngươi ngăn bổn tọa chỉ vì để chào hỏi?”

Tu giả vội vàng phủ nhận: "Tất nhiên không phải! Ta cũng đang muốn đi Lang Kiếm Tông báo cáo một ít chuyện, vừa vặn trên đường nhìn thấy ngài, liền nghĩ báo cáo với ngài cũng giống nhau, ngài chớ tức giận!”

Ôn Chỉ yên lặng nhìn hắn: "Nói. ”

"Là như vậy, tối hôm qua, tối hôm qua ta nhận được một tin tức, có người tự xưng là Bạch Thính Tuyền đệ tử Lang Kiếm Tông..." Tên tu giả này thành thành thật thật lặp lại những lời Bạch Thính Tuyền nói cho hắn một lần, sau đó nhẹ nhàng thở phào nói: "Ta cho rằng y muốn đầu cơ trục lợi gian lận, bằng không vì sao y không trực tiếp truyền tin về Lang Kiếm tông? Việc này liên quan đến vấn đề liêm chính của đệ tử, ta muốn nói với quý tông một tiếng..."

Thanh âm Ôn Chỉ lạnh đến cực điểm, mắt như ứ máu: "Bạch Thính Tuyền, Yêu tộc mai phục, quân đội, bị nhốt, mưu đồ? ”

Hai chữ cuối cùng, Ôn Chỉ hoàn toàn mất đi khống chế lý trí, nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Khung cảnh đầm máu lúc đó như muốn lặp lại trước mắt hắn lần nữa, Ôn Chỉ nhịn cơn choáng váng, dùng hết khí lực khống chế chính mình, bảo trì lý trí.

Chẳng lẽ hắn lại phải trơ mắt nhìn...

Không, hắn tuyệt đối không bao giờ cho phép điều đó xảy ra lần nữa.

Tu giả thấy sắc mặt Ôn Chỉ không đúng, vẻ mặt cũng thay phiên nhau biến ảo, trái tim hắn hung hăng run lên một chút, không phải là mấy lời đệ tử ngày hôm qua nói đều là sự thật chứ?

Ôn Chỉ nhìn về phía hắn: "Ngươi còn nhớ rõ địa điểm phát ra tin tức là nơi nào không?”

Tu giả vội vàng chứng tỏ bản thân, vội vàng gật đầu: "Lúc ấy Bạch Thính Tuyền gửi tin cho ta xin giúp đỡ, ta đã định vị được vị trí của bọn họ, chỉ là không biết vì cái gì, sau khi cắt đứt liên hệ ta không liên lạc được với bọn họ nữa, vị trí cũng không có thay đổi, cũng không biết bọn họ còn ở đó hay không..."

Ôn Chỉ gần như ra lệnh cho hắn: "Dẫn ta đến đó.”

Ôn Chỉ cho tới bây giờ đều cảm thấy Thiên Đạo là một thứ trêu chọc người khác, hắn không phải rất tin tưởng những gì Thiên Đạo nói đến, nhưng ở thời điểm chạy tới, Ôn Chỉ cũng không còn biện pháp chỉ có thể cầu nguyện với trời cao.

Hắn chưa bao giờ thành kính như vậy.

Hắn giờ phút này tình nguyện tin tưởng Bạch Thính Tuyền là quỷ nghịch ngợm, chẳng qua là muốn gian lận, muốn lấy được ngọc Mặc Lang mà bịa ra lời nói dối không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi.

Nhưng trong nháy mắt, hắn lại hoảng hốt nhớ tới, Bạch Thính Tuyền cho tới bây giờ đều khinh thường nói dối.

Trong chớp mắt, do tu giả chỉ đường, Ôn Chỉ liền đến trước ngọn núi nhỏ kia.

Bằng cách nào đó, hắn cảm thấy một sự khác biệt phía trước ngọn núi này.

Ngọn núi này không có bất kỳ trọc khí nào, chỉ tồn tại một cỗ lực lượng tươi mát, nhưng càng như vậy, lại càng khả nghi.

Vạn vật trên thế gian đều tồn tại hai mặt, không có khả năng chỉ tồn tại một mặt được, ngay cả linh mạch thuần khiết thanh tịnh nhất của Lang Kiếm tông cũng chứa trọc khí, chỉ là hàm lượng trọc khí rất ít, có thể dễ dàng bị hóa giải.

Nhưng nếu bảo hoàn toàn không tồn tại trọc khí thì cũng chỉ có tình huống…

—— Đó chính là, trọc khí bị thứ gì đó che dấu đi.

Ngọn núi này có vấn đề.

Nhưng Bạch Thính Tuyền có khả năng ở bên trong.

Mà cùng lúc đó, Ôn Chỉ cảm giác được ở trong rừng rậm bên cạnh, vô số đôi mắt đang quan sát, giám thị hắn.

Tất cả đều là Yêu tộc, bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ôn Chỉ nhẹ nhàng sờ lên chuôi kiếm, lạnh nhạt nói: "Nghe này, ngươi đến Lang Kiếm tông, đem những gì ngươi nhìn thấy, nghe được, một chữ cũng không bỏ sót nói cho Minh Canh Quân, mau đi đi.”

"Thương Lãng Quân..."

"Không cần lo lắng, ta ngăn phía sau cho ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, phải nhanh."

Theo lời Ôn Chỉ phát ra, một thanh kiếm trong suốt thình lình xuất hiện dưới ánh trăng.

Đó là kiếm bản mệnh của Ôn Chỉ, Quan Hải.

Cũng là thành quả của Thương Lãng Quân, một kiếm trảm sơn lan quan hải.

Ôn Chỉ rút kiếm, Yêu tộc rốt cuộc cũng không kiềm chế được, chen chúc lao ra, bọn họ to gan lớn mật muốn bắt giữ Thương Làng Quân.

Cũng không biết nên nói bọn chúng ngây thơ hay là ngu xuẩn, nhưng Ôn Chỉ cũng không để ý những thứ này, chỉ thấy vẻ mặt Ôn Chỉ vô cảm, linh lực mãnh liệt dồi dào bám trên thân kiếm, tích lũy áp lực, chỉ về phía ngọn núi nhỏ kia.

Biểu tình thống lĩnh Yêu tộc rõ ràng cứng ngắc một chút, hắn không tiếng động vẫy tay, ý bảo đại quân Yêu tộc hành động.

Nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ tới, ngay lúc này, ngọn núi bỗng nhiên kịch liệt chấn động, thoáng chốc, giống như một cái bình chứa đóng chặt bị phá một lỗ từ bên trong, bên trong chứa đầy sát khí, huyết tinh, trọc khí cùng đủ thứ hỗn độn, tất cả đều nương theo lỗ hổng này mà chảy ra ngoài.

Đó là một loại bẩn thỉu đến cùng cực, làm cho người ta ghê tởm không dám tưởng tượng.

Sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.

Ôn Chỉ cười lạnh, hắn từ xa nhìn thoáng qua ngọn núi nhỏ kia, giấu đi lo lắng trong mắt cùng tán thưởng Bạch Thính Tuyền, đôi mắt hơi lạnh, ngay tại đây...

Sức mạnh vô thượng tùy ý lan tràn, hóa thành một lưỡi dao sắc bén thật lớn, lật tung đất đai, đâm thủng bầu trời, đó là linh lực của tu chân giả Độ Kiếp kỳ, cũng là một kích toàn lực của Ôn Chỉ.

Cả thế giới đều biến thành màu trắng bạc hoang vắng.

Không một tiếng động, lặng im.

Rừng rậm, đồi núi, hồ nước, cùng với đại quân yêu tộc, tất cả đều chậm rãi biến mất theo đạo linh lực này, tan thành tro bụi, rừng rậm trong nháy mắt bị san thành bình địa, cánh đồng hoang vu trong chốc phút bị máu của mấy chục vạn đại quân yêu tộc khổng lồ nhuộm thành màu đỏ.

Có yêu quái may mắn triệu hoán ra linh khí bảo hộ trước chiêu kiếm của Ôn Chỉ, nhưng chẳng qua cũng chỉ tốn thời gian mà thôi, trong nháy mắt linh khí vỡ vụn, ngay cả vũ khí Yêu tộc mang theo cũng bị xoắn thành bụi phấn.

Một kiếm này, xuyên qua đại quân Yêu tộc, kéo dài đến rừng rậm trùng trùng điệp điệp rồi dừng lại trước ngọn núi nhỏ kia, mang theo lực lượng vô thượng, chém ngọn núi nhỏ thành 2 nửa.

Ở lại cuối cùng là tướng lĩnh yêu tộc, gương mặt vừa không dám tin lại sợ hãi đến cực điểm.

Sau đó, gã ta cũng tan thành tro bụi.

Sắc trời dần tối, dư uy của chiêu kiếm chậm rãi tản đi, lúc này Ôn Chỉ mới nặng nề cất bước đi về phía núi nhỏ.

Đột nhiên, chỉ thấy từ một thông đạo nhỏ hẹp bên cạnh núi, hai thân ảnh loạng choạng chạy ra, bước chân nặng nề, hình như phía sau còn cõng người.

Bọn họ đều bị trọng thương, Ôn Chỉ ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, nhưng đều có nhịp tim.

Trái tim đang treo lơ lửng của Ôn Chỉ lập tức hạ xuống, hắn chậm rãi tiến lên, thản nhiên quét qua, khóe miệng chuẩn bị mỉm cười, nghĩ đến trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Thính Tuyền cổ vũ hắn.

Nhưng Diệp Vi, Tang Minh Chúc, Lý Vấn Thanh...

Bạch Thính Tuyền đâu?

Diệp Vi và Lý Vấn Thanh chào hỏi Ôn Chỉ, sắc mặt đều có chút khó coi, muốn nói lại thôi.

Ôn Chỉ mím chặt khóe môi, ánh mắt nguy hiểm.

Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Bạch Thính Tuyền đâu?"

Hắn cố gắng che giấu sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Diệp Vi cõng Tang Minh Chúc, cúi đầu trước Ôn Chỉ, sau đó mím chặt khóe môi lướt qua hắn.

Trái tim Ôn Chỉ run rẩy kịch liệt, giọng nói lạnh lùng: "Có là ý gì?”

Sau đó hắn lại nhìn về phía Lý Vấn Thanh: "Bạch Thính Tuyền ở đâu?”

Lý Vấn Thanh cũng muốn học theo bộ dáng cúi đầu hành lễ của Diệp Vi, nhưng trong nháy mắt đã bị Ôn Chỉ đè bả vai lại, Ôn Chỉ gần như đang ép hỏi hắn: "Y ở đâu? ”

Lý Vấn Thanh ngậm chặt miệng, dùng sức quay đầu lại.

Ôn Chỉ nhìn chằm chằm Lý Vấn Thanh, nhẹ giọng nói: "Bạch Thính Tuyền ở đâu, vì sao chỉ có các ngươi đi ra?”

Lý Vấn Thanh cật lực ổn định giọng nói: "Thương Lãng Quân, Bạch Thính Tuyền, ở bên trong.”

Trong nháy mắt Ôn Chỉ gỡ bỏ gông cùm, muốn tiến vào trong núi.

Lý Vấn Thanh lại trở tay kéo hắn lại: "Thương Lãng Quân, không cần đi vào, ngọn núi này sắp đổ rồi. ”

Ôn Chỉ nhẹ nhàng tách tay hắn ra, giọng nói cũng nhẹ nhàng, cả người có chút không thích hợp, giống như ở trên mây: "Không sao, ta đi đón y.”

—-------

Bạch Thính Tuyền thật không ngờ, cậu sẽ chết không vẻ vang như vậy.

Trung tâm huyết trì có một cái chốt mở, chốt mở này là trung tâm hỗ trợ cung cấp linh lực của những Yêu tộc này, cũng là trung tâm của cả ngọn núi.

Cậu lấy Trảm Vận mang theo linh lực, ý đồ phá hủy trung tâm then chốt này, nhưng cậu lại không nghĩ tới, ngoại trừ trung tâm hấp thu linh lực của cậu ra, cái thứ xấu xa Trảm Vận này cũng đang hấp thu linh lực của cậu, thậm chí trên chuôi kiếm mọc ra móc cậu cắm vào trong da cậu, hút máu tươi của cậu.

Bạch Thính Tuyền đầu váng mắt hoa, không thể không tiêu hao gấp đôi linh lực đi phá hủy chốt mở trung tâm này.

Quá trình vô cùng thống khổ, Bạch Thính Tuyền cảm thấy vô cùng đau nhức, chỉ biết ép buộc đan điền của mình tạo ra một phần linh lực, vận chuyển vào bên trong Trảm Vận để hủy diệt trung tâm này.

Cuối cùng cũng hủy diệt được trung tâm này, nhưng cậu lại mất máu quá nhiều, đan điền vỡ nát, không thể vận chuyển linh lực cũng không có khí lực rời khỏi nơi này.

Cậu sớm đã ra lệnh cho Diệp Vi và Lý Vấn Thanh rút lui, cũng chuẩn bị tâm lý ở lại chỗ này.

Thay Ôn Chỉ làm một chuyện tốt, coi như mình chết có ý nghĩa là được.

Cậu cũng có chút cao hứng, cậu sẽ chết với tư cách là một anh hùng.

Ngọn núi sắp sụp đổ, Bạch Thính Tuyền cố sức chống kiếm ngồi dậy, chịu đựng sự ghê tởm và cơn buồn nôn, cậu từ trong ngực lấy ra một tờ giấy hoàn hảo không chút tổn hại nào.

Chữ viết vẫn xinh đẹp như vậy, Bạch Thính Tuyền nhìn chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Cậu không thể trở về được, Ôn Chỉ hiện tại đang ở đâu? Thiếu đi một nhân tố gây uy hϊếp, Ôn Chỉ hẳn là có thể thoát khỏi thiết lập kịch bản gốc, từ đó một đường thuận buồm xuôi gió, đắc đạo phi thăng đi.

Chữ Ôn Chỉ rất đẹp, mạnh mẽ hữu lực, nhập mộc tam phân, nhưng lúc này rơi vào trong mắt cậu lại có vẻ có chút mơ hồ.

Mặc kệ cậu cố gắng nhìn thế nào, phạm vi tầm nhìn cứ từng chút từng chút co rút lại, cậu gần như không thấy rõ chữ.

Bạch Thính Tuyền cố gắng kề sát vào tờ giấy, lại không cẩn thận để máu của mình dính vào tờ giấy, cậu vội vàng muốn lau sạch, lại làm cho tờ giấy càng bẩn hơn.

Bạch Thính Tuyền chỉ cảm thấy một trận vô lực, tất cả lực lượng đều không đủ để cậu duy trì tư thế ngồi.

Cậu như một vật chết, sụp đổ ngã xuống đất.

Nhưng lại dùng hết khí lực, nắm chặt tờ giấy kia.

Trong lúc hoảng hốt, trước khi mất đi ý thức, cậu hình như thấy được một trận bạch quang.

Đá lớn rơi xuống, trước khi Bạch Thính Tuyền nhắm mắt lại, chỉ cảm giác được những tảng đá vụn kia không chút lưu tình mà rơi lên người cậu.

Kỳ quái, máu thịt rõ ràng bị đá vụn cắt nát, đau quá, cậu một chút khí lực động đậy cũng không có.

Chắc là sắp chết rồi.

Nhưng bỗng nhiên, ngay dưới ánh sáng, có một đôi tay điên cuồng vứt những khối đá vụn ra, một đạo bạch quang tiến vào, người bên trong ánh sáng gắt gao ôm cậu vào trong ngực, cánh tay mạnh mẽ siết chặt eo cậu, vững vàng vòng quanh, bàn tay to lớn ấn chặt gáy cậu dán vào l*иg ngực nóng bỏng lại cứng rắn.

Toàn thân đều đang kịch liệt run rẩy.

Giống như là đang bảo vệ đồ vật trân quý vậy.

Máu trong huyết trì sắp cạn kiệt, hiện ra một loại màu nâu đen khó coi, nhưng hồng y của Bạch Thính Tuyền vẫn sống động như vậy, tựa như bông hoa muốn lưu lại hình ảnh đẹp nhất trước khi héo rũ bên trong núi.

Bạch Thính Tuyền không nhìn thấy, trong mắt người này cuồn cuộn tâm tình, có phẫn nộ, hối hận, may mắn, cùng với một tia vui sướиɠ mất mà lấy lại được.

Hắn hạ quyết tâm, bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ để mất cậu một lần nữa.

"Thính Tuyền, xin lỗi, vi sư đến trễ."

*****