Chương 30

Toàn thân Bạch Thính Tuyền đau nhức, cậu ngủ say không tỉnh, nhưng lại cảm thấy não bộ của mình hoạt động bất thường.

Cậu giống như đang xem một bộ phim, liên tục nhìn thấy một hình ảnh.

Cậu nhìn thấy Ôn Chỉ một mình xông vào Ma Tông, thề sẽ săn gϊếŧ mười ba Thiên Ma Vương, Ôn Chỉ có lẽ ấy mới vào đời, dung mạo của hắn tuy không có gì khác biệt so với hiện tại, nhưng phong thái lại hoàn toàn bất đồng.

Ôn Chỉ khi đó ngây ngô, trong đôi mắt chứa đầy ý chí muốn vì thiên địa, chúng sinh hoàn thành tâm nguyện.

Đầu Bạch Thính Tuyền rất đau, nhưng cậu nhớ rõ, trong nguyên tác, đoạn này được kể như một câu chuyện bối cảnh, khi đó chính đạo cùng Ma Tông không đội trời chung, mười ba Thiên Ma Vương không chuyện ác nào không làm, chính đạo lên kế hoạch tiêu diệt Mười Ba Thiên Ma Vương, nhưng bởi vì nội bộ thương lượng ra một loạt vấn đề, cuối cùng dẫn đến Ôn Chỉ một lòng một dạ, một mình đi tiêu diệt Ma Vương.

Trận chiến này cũng là trận chiến tạo nên danh tiếng cho Ôn Chỉ.

Chỉ tiếc, muốn thành danh đều phải trả giá.

Ôn Chỉ một mình xông vào Ma Tông, đương nhiên phải chịu tất cả tra tấn, mình đầy thương tích, cuối cùng hắn vẫn bị người của Ma Tông bắt được, nhốt trong l*иg giam kín, chịu hết cực hình.

Thế nhưng, Bạch Thính Tuyền thấy.

Một bé con trắng nõn, đáng yêu, lén lút chui vào l*иg giam, mở một đôi mắt to ngây thơ vô tội, rụt rè hỏi: "Ngươi có thể chơi với ta không?”

Bạch Thính Tuyền sửng sốt, bộ dáng đứa nhỏ này giống hệt cậu khi còn bé.

Bao gồm giọng điệu nói chuyện, hành động nhỏ liên kết giữa các hành vi.

Nhưng Bạch Thính Tuyền không nhớ mình còn từng trải qua những chuyện này.

Bạch Thính Tuyền đè nén cảm xúc sôi trào trong lòng, nhẫn nại tiếp tục nhìn.

Ôn Chỉ bị nhốt trong l*иg giam, mình đầy thương tích, hắn biết rõ vị trước mắt này chính là thánh tử Ma tông, nếu lấy cậu làm con tin, có lẽ có thể bảo vệ tính mạng của mình, thậm chí có thể cùng Ma tông trao đổi điều kiện.

Chỉ là, thiếu niên chuyên chú nhìn hắn một hồi, dường như mới chú ý tới thương thế của Ôn Chỉ, âm thanh giòn giã: "Ngươi bị thương sao?”

Ôn Chỉ hai mắt lạnh lùng, thản nhiên nhìn cậu.

Thiếu niên tiến lại gần, cẩn thận thổi vào vết nặng nhất ở phía sau lưng Ôn Chỉ, khẩn trương nhìn hắn: "Ta mang theo chút thuốc tới, bị thương phải bôi thuốc, sinh bệnh cũng phải uống thuốc, ngươi đau không, vậy ta sẽ nhẹ tay một chút ”

Ôn Chỉ lui về phía sau nửa bước, cách xa cậu sau đó lạnh lùng nói: "Ai bảo ngươi tới?”

Thiếu niên trong nháy mắt bị một tiếng gào của Ôn Chỉ dọa sợ, hai mắt cậu trong nháy mắt liền ứa lệ, cứng đờ tại chỗ: "Ta... đã mấy ngày đều ở đây để nhìn ngươi, ta ... không có ai chơi với ta, ta thấy ngươi cũng chỉ có một mình..."

Ôn Chỉ thờ ơ với nước mắt của thiếu niên: "Vậy ngươi có biết đây là chỗ nào không?”

Tiểu thiếu niên ngẩng đầu, sau lại mờ mịt lắc đầu.

Cơn thịnh nộ trong l*иg ngực Ôn Chỉ rốt cuộc bộc phát: "Cút!”

Tiểu thiếu niên chạy trốn rời khỏi nơi đó, nhưng lại để lại thuốc trị thương.

Bạch Thính Tuyền nhìn tất cả, khóe môi khẽ nhếch lên, cậu không nghĩ tới Ôn Chỉ thuở thiếu niên, lại còn có một mặt như vậy.

Bị Ôn Chỉ mắng, tiểu thiếu niên cũng không nản chí, cậu thật sự chỉ muốn cùng Ôn Chỉ chơi một chút, cậu liên tục mỗi ngày đều mang theo thuốc trị thương cùng thức ăn cho Ôn Chỉ, nhưng Ôn Chỉ đã sớm Tích Cốc, đã không cần ăn cơm, tiểu thiếu niên ngồi ở góc tường, thật cẩn thận nhìn Ôn Chỉ, sau đó yên lặng đem chỗ thức ăn kia ăn hết.

Cuối cùng có một ngày, Ôn Chỉ chủ động mở miệng hỏi thiếu niên: "Ngươi đến tột cùng có mục đích gì?”

Thiếu niên ngồi ở một bên lập tức lên tinh thần, cậu hưng phấn đứng lên, hào hứng nói: "Ta muốn ngươi chơi với ta!”

Ôn Chỉ nhíu mày: "Chơi cái gì?”

Tiểu thiếu niên giống như là mê man, cậu suy nghĩ thật lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp: "Trên người ngươi đều là vết thương cũng không chơi được cái gì, nếu không ngươi cùng ta nói chuyện đi.”

Tiểu thiếu niên buồn rầu thật lâu, nghiêm túc suy nghĩ, một khuôn mặt trắng như sứ đáng yêu sắp nhăn thành một cái bánh bao nhỏ, thấy cậu như vậy, Ôn Chỉ rốt cuộc cũng mềm lòng một chút, ngữ khí của hắn mềm mại: "Mấy ngày nay cảm ơn thuốc của ngươi, vết thương của ta đã gần như khỏi hẳn.”

Thiếu niên nhếch miệng cười, hồn nhiên như ánh mặt trời.

Ôn Chỉ bị Ma Tông giam giữ lâu như vậy, nhờ phúc của tiểu thiếu niên, hắn từ trọng thương sắp chết đến khôi phục như lúc ban đầu chỉ dùng nửa năm mà thôi.

Thiếu niên Bạch Thính Tuyền mỗi ngày đều tới tìm hắn, mang đến tin tức bên trong Ma tông cho hắn, nói cho hắn biết hướng đi của mười ba Thiên Ma Vương. Theo thời gian, mối quan hệ của họ trở nên gần gũi hơn.

Nhưng rốt cuộc, hai người bọn họ vẫn bị Ma Tông phát hiện.

Thánh Tử Ma Tông liên tiếp tiếp xúc thân mật với kình địch Ma Tông, bất kể đối với bên nào mà nói, đều là chuyện gièm pha.

Những ma tông kia vì trừng phạt Bạch Thính Tuyền mà dừng cực hình với tiểu thiếu niên trước mặt Ôn Chỉ.

Tiểu thiếu niên nằm trên vũng máu, đau đến toàn thân co giật, nhưng đôi mắt vẫn như cũ nhìn về phía Ôn Chỉ, dường như vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Gân xanh trên trán Ôn Chỉ nổi lên, hắn giống như một con mãnh thú bị vây khốn, giống như một con rồng bị rút vuốt nhọn, hắn ở trong l*иg giam, hai tay nắm lấy lan can, gào thét: "Y là thánh tử, sao các ngươi làm có thể đối xử với y như thế!”

Người dùng hình mắt điếc tai ngơ, bọn họ dùng ngữ khí dụ dỗ, nói với Bạch Thính Tuyền: "Thánh tử đại nhân, chỉ cần ngài nói là ngài bị người kia dụ dỗ, bị người kia mê hoặc tâm trí, là người kia uy hϊếp ngài làm những việc này, chúng ta sẽ dừng tay.”

Gương mặt trắng nõn đáng yêu của tiểu thiếu niên giờ phút này nhuốm đầy máu, hai mắt cậu vô thần, đau đến toàn thân không tự chủ được co giật, nhưng ánh mắt của cậu vẫn cố chấp nhìn về phía Ôn Chỉ, khàn giọng nói: "Ôn... Ôn Ôn... Ôn Ôn... Ta muốn chơi với hắn..."

"Thính Tuyền, Thính Tuyền là bé ngoan sẽ không nói dối..."

Kết quả sau đó, Bạch Thính Tuyền không đành lòng nhìn lại.

Tiểu thiếu niên bị dùng cực hình, cuối cùng chỉ còn lại một hơi thở.

Bởi vì nói vậy mà chết, cậu sẽ không hiểu, cậu dốc lòng chăm sóc cứu trị, nhưng đối với Ma Tông mà nói, đó là một nhân vật nguy hiểm.

Nhưng Ôn Chỉ lại tin tưởng, cho dù hắn đã biết hậu quả, Tiểu Bạch Thính Tuyền đơn thuần thẳng thắn kia, cũng sẽ không thấy chết mà không cứu hắn.

Ôn Chỉ bởi vậy mà bạo phát, linh lực ngút trời xông thẳng lên mái vòm của cả tòa nhà giam, kiếm thức uy lực chấn thiên không ai có thể ngăn cản. Kết cục cuối cùng, mười ma Thiên Ma Vương bị Ôn Chỉ Gϊếŧ, Ôn Chỉ từ đó một trận thành danh.

Bởi vậy, một kiếm trảm sơn lan, Thương Lãng Quân.

Về phần tiểu thiếu niên kia, rốt cuộc vẫn là thánh tử ma tông, cuối cùng cũng chỉ là bị tước đoạt trí nhớ, lưu lại một cái mạng tàn, tiếp tục làm con rối của ma tông.

Bạch Thính Tuyền quan sát toàn bộ quá trình, chỉ cảm thấy trong ngực buồn bực, đây là giấc mộng của cậu hay chính là trải nghiệm của chính cậu?

Nếu là mộng cảnh thì cũng quá mức chân thật, cái loại cảm giác đau đớn này giống như lưu lại trong đầu cậu, nếu là trải nghiệm chân thật, cậu thật sự không thể xác định.

Bạch Thính Tuyền cảm thấy áp lực, cậu thở dài một hơi, bỗng nhiên nghe thấy bên tai có người gọi cậu.

Cậu mở mắt ra.

Cậu phát hiện mình nằm trên một cái giường mềm mại ấm áp đắp cái chăn mịn màng, nhưng cậu chỉ cảm thấy cả người đau nhức không thôi, nhất là đan điền, theo hô hấp của cậu mà đau đớn từng cơn.

Cậu có chút mê man, không phải mình đã táng thân ở thôn Hiền Nhạc rồi sao? Huyết trì kia lợi hại như vậy, núi lại sắp sụp đổ, sao còn có thể dễ dàng tránh khỏi thăng thiên vậy nhỉ.

Lẽ nào, đây là thiên đường???

Bạch Thính Tuyền cố hết sức ngồi dậy, muốn nhìn xem thiên đường đến tột cùng có bộ dáng như thế nào, nhưng cậu hơi động, tất cả vết thương toàn thân đều ảnh hưởng đến thần kinh đau đớn của cậu, Bạch Thính Tuyền lập tức cứng đờ thân thể, không dám động nữa.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng.

Bạch Thính Tuyền nghe tiếng nhìn qua.

Chỉ thấy Ôn Chỉ đứng ở cửa, ánh mặt trời chói mắt từ phía sau hắn chiếu vào, kéo cái bóng của hắn có chút dài.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, Ôn Chỉ đến thiên đường thăm cậu?

Ôn Chỉ không nghĩ tới Bạch Thính Tuyền sẽ tỉnh lại, hắn sững sờ đứng ở cửa, trong mắt ẩn chứa niềm vui sướиɠ cùng may mắn khó phát hiện, đôi môi khẽ nhếch: "Thính Tuyền, tỉnh rồi?”

Ôn Chỉ dùng hết sức lực khắc chế âm thanh của mình, hắn cố gắng giữ sự thận trọng, giữ vững bình tĩnh, bảo trì lạnh nhạt.

Bạch Thính Tuyền có chút không kịp phản ứng, cậu nhẹ nhàng xoa thái dương đau đớn, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc: "Sư tôn?”

Thẳng đến khi mở miệng cậu mới phát giác giọng nói của mình khàn đến lợi hại, cậu giãy dụa muốn hành lễ chào hỏi Ôn Chỉ, lại bị Ôn Chỉ một bước vọt tới ngăn cản: "Thính Tuyền, vết thương của con còn chưa lành, đừng nhúc nhích.”

Bạch Thính Tuyền kỳ quái nhìn về phía Ôn Chỉ, cậu nghe ra từ giọng nói của Ôn Chỉ có vài phần khẩn trương, không khỏi có chút nghi hoặc: "Sư tôn, đây là ở đâu vậy?”

Động tác của Ôn Chỉ hơi dừng lại, nhưng lại dịch chăn lại vì cậu, nhẹ giọng nói: "Thính Tuyền, con đã hôn mê mười ngày, ta vừa đón con từ Đan Thảo Phong về, đây chính là phòng của con.”

Bạch Thính Tuyền ngây ngốc tại chỗ.

Mình hôn mê suốt 10 ngày? Vậy tình huống bên thôn Hiền Nhạc thế nào rồi? Bọn Diệp Vi đâu!

Ôn Chỉ lấy cho cậu một ly nước ấm, tựa hồ đoán trúng suy nghĩ trong lòng cậu, ánh mắt nhu hòa xuống rất nhiều: "Không cần lo lắng, Minh Canh Quân đã phái Phượng Minh Quân đi xử lý, đồng bạn của con đều đang dưỡng thương, bọn họ không bị thương nghiêm trọng. Ngoài ra... những yêu tộc kia bụng dạ khó lường, Thính Tuyền, con làm rất tốt.”

Tai Bạch Thính Tuyền ửng đỏ, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn sư tôn.”

Ôn Chỉ tựa hồ là muốn nâng tay xoa đầu Bạch Thính Tuyền, nhưng trong nháy mắt hắn nhìn thấy vết thương giữa hai cổ tay Bạch Thính Tuyền mà giật mình.

Trảm vận không thanh kiếm tốt lành gì, Bạch Thính Tuyền còn chưa hoàn toàn thuần phục được Trảm Vận, bởi vậy chỉ có thể dùng tinh huyết để khống chế nó.

Bạch Thính Tuyền cảm giác được ánh mắt Ôn Chỉ, đột nhiên lại nghĩ đến cảnh tượng trong mộng cảnh của mình, mặc kệ là thật hay giả, cậu đều nhớ rõ Ôn Chỉ cứng ngắc gắt gao nhìn chằm chằm biểu cảm thống khổ của tiểu thiếu niên nằm trên vũng máu.

Cất giấu thật sâu sự hối hận và không dám tin tưởng.

Bạch Thính Tuyền không chút hoài nghi, nếu khi đó để Ôn Chỉ chọn, Ôn Chỉ nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn thay tiểu thiếu niên kia nhận hết khổ sở cùng đau đớn.

Bạch Thính Tuyền theo bản năng rụt hai tay lại, nháy mắt mấy cái nhìn về phía Ôn Chỉ, làm nũng nói: "Sư tôn, con đói bụng.”

Ôn Chỉ ngước mắt nhìn về phía Bạch Thính Tuyền.

Khuôn mặt tinh tế xinh đẹp này, chỉ tiếc bởi vì thiếu máu cùng thân thể suy yếu mà hiện ra màu xám xám khó coi, tâm Ôn Chỉ kịch liệt co rút đau đớn một chút.

Ôn Chỉ cẩn thận quan sát mặt Bạch Thính Tuyền, tâm tình ổn định lại, giơ tay sờ sờ đầu Bạch Thính Tuyền, hồi lâu sau mới ôn tồn nói: "Ta đi lấy cho con chút đồ ăn qua đây... Ngoan ngoãn chờ ta.”

Bạch Thính Tuyền khẽ cười: "Vâng sư tôn.”

—-----

Bạch Thính Tuyền thế nào cũng không thể tưởng tượng được mình nằm trên giường suốt mười ngày, khó trách xương cốt đều như muốn tan rã, cậu thật sự nằm không nổi nữa, nhe răng trợn mắt chịu đựng đau đớn từ trên giường đi xuống, cứng ngắc chậm chạp dậm chân trong phòng, rốt cuộc trong người vẫn còn có trọng thương, chỉ đi vài bước này đã khiến cậu thở hồng hộc.

Cậu cố sức lấy ra mấy quyển dã sử du ký mà mình bình thường thích xem nhất, về phần các loại điển tịch tu hành... Nhìn phiền cả lòng, dứt khoát không xem.

Mấy động tác này gần như hao hết đống thể lực của Bạch Thính Tuyền, cậu lại gian nan dịch trở về, nhưng còn chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên nghe được thanh âm cửa ngoài bị đẩy ra, lúc này, chỉ thấy một bóng người nhanh chóng vọt tới, nhanh đến mức Bạch Thính Tuyền thậm chí còn không thấy rõ người kia là ai.

Thoáng chốc, Bạch Thính Tuyền rơi vào một cái ôm rắn chắc.

Ôn Chỉ vòng câu chặt như vậy, giống như không nhìn một cái cậu sẽ biến mất.

Sau đó, Ôn Chỉ buông cậu ra, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp khẩn trương, còn ngầm hàm chứa vài phần trách cứ: "Thính Tuyền, vết thương của con còn chưa lành, chớ có lộn xộn.”

Bạch Thính Tuyền ngẩng đầu, lần này, cậu tuyệt đối không nhìn lầm, trong mắt Ôn Chỉ ẩn chứa sự bối rối cùng lo lắng sâu sắc.

Sự hoảng loạn kia, đại khái là sau khi không nhìn thấy người trên giường xuất hiện.

Ôn Chỉ rõ ràng nhìn thấy quyển sách trong tay cậu, trầm giọng nói: "Thính Tuyền, nếu con muốn đọc sách cứ nói cho ta biết là được.”

Bạch Thính Tuyền chột dạ gật đầu. Biết sai, nhưng không thay đổi. Làm sao cậu có thể làm phiền Ôn Chỉ lấy sách cho cậu chứ.

Ôn Chỉ thấp giọng thở dài.

Sau đó hắn lại khom lưng, trực tiếp ôm ngang Bạch Thính Tuyền, Bạch Thính Tuyền không kịp phòng bị, mở to hai mắt, kinh hô một tiếng: "Sư tôn!!!”

Ôn Chỉ không để ý tới cậu, chỉ đặt cậu trở lại giường, giọng nói ôn nhu: "Ăn vài thứ trước đi.”

Trong hộp là một chén cháo thanh đạm, cùng với một ít món ăn đơn giản ít dầu mỡ, Ôn Chỉ có chút không thuần thục cầm thìa lên, nhẹ nhàng khuấy cháo nóng, tựa hồ đang trầm tư, sau đó, thấy hắn cứng ngắc múc một muỗng cháo...

Bàn tay của Ôn Chỉ chỉ thích hợp để luyện kiếm, hắn không quen cũng không biết làm loại chuyện này, Bạch Thính Tuyền vội vàng đưa tay: "Sư tôn, để con tự mình làm.”

Ôn Chỉ lại nhẹ nhàng lắc đầu, thổi nguội, sau đó cẩn thận đưa thìa đến bên miệng Bạch Thính Tuyền, hắn khàn giọng nói, cảm xúc khó hiểu trong lòng đang cổ động: "Thính Tuyền, để vi sư làm chút việc cho con đi.”

*****

Tác giả có lời nói muốn:

AAAAA!!!!!!

【Hóa thân thét chói tai】