Chương 12

Người đàn ông trước tiên chào hỏi với Lạc Nhị, sau đó sắc mặt phức tạp mà nhìn về phía Giang Nhiễm: "Tôi đã nghe Chu Tiên nói chuyện của cô…. Cô thật sự quyết định sẽ đi cùng đội ngũ của Cố Vân Thanh sao?"

Cô quyết định? Chẳng lẽ cô còn có sự lựa chọn khác hay sao? Giang Nhiễm liếc mắt, không muốn trả lời loại câu hỏi ngu ngốc như vậy.

"Giang Nhiễm Nhiễm." Nhìn ra sự khinh thường của cô, Dịch Hi lạnh lùng nói, "Cô có biết việc đi theo đội ngũ của Cố Vân Thanh có nghĩa là gì không?"

"Tôi đương nhiên là biết rõ chứ." Giang Nhiễm thản nhiên nói, "Nhưng Lạc đội phó với Cố đội trưởng đều đã bàn xong rồi, tôi cũng không thể không đi đúng không?"

"Hửm?" Tạ Thừa Chi nghi ngờ nhìn về phía Lạc Nhị, "Nhị Nhị?"

"Là em đã đồng ý với Cố Vân Thanh." Lạc Nhị lộ ra biểu cảm khó xử, "Cố đội trưởng tới tìm em, nói là giáo sư Tư rất vừa ý với Nhiễm Nhiễm, chỉ cần chúng ta nguyện ý trao đổi thì anh ta có thể đảm bảo an toàn, hộ tống tống chúng ta đến căn cứ Tây Lĩnh…"

"Cho nên, cô đồng ý bán Giang Nhiễm Nhiễm?" Dịch Hi nói tiếp, "Lạc Nhị, cái gọi là vừa ý mà Cố Vân Thanh nói đến là gì, chẳng lẽ cô không hiểu?"

"Tôi biết rõ." Đối với sự chất vấn của đồng đội, mắt Lạc Nhị đỏ lên, âm thanh chua chát nói, "Tôi chỉ là cảm thấy, nếu có một phương pháp để bảo vệ mọi người trong đội ngũ được bình an, thì thân là một đội phó, tôi thấy vẫn nên thử một chút…. Hơn nữa, cho dù Cố đội trưởng có đổi ý thì chúng ta cũng không tổn thất gì."

"Đúng vậy." Sắc mặt Dịch Hi trào phúng, "Đúng là cô sẽ không tổn thất cái gì."

"Tôi…."

"Đủ rồi." Cắt ngang cuộc cãi lộn của hai người phụ nữ, Tạ Thừa Chi ôm lấy bả vai Lạc Nhị, vỗ vỗ tựa như đang an ủi, "Nhị Nhị làm như vậy là đúng, là người phụ trách đội ngũ, thì trách nhiệm của chúng tôi là bảo vệ sự an toàn cho đội ngũ, dù làm vậy thì sẽ hi sinh…."

"Các người đã nói xong chưa?" Cô thật không muốn nghe đám người này thao thao bất tuyệt một chút nào, dù sao thì hiện tại hắn ta cũng chỉ đang giải vây thay cho Lạc Nhị mà thôi! "Chưa đủ thì các người cứ nói tiếp đi, tôi đi trước."

Giang Nhiễm ngáp một cái, sau khi khách khí nói lời tạm biệt thì vượt qua ba người đi về hướng cửa lớn.

Chỉ có thể nói Tạ Thừa Chi quả nhiên là nam chính của Lạc Nhị, mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn đều không chút do dự đứng về phía của Lạc Nhị, ngẫm lại thì cô thật sự có chút hâm mộ đấy, ha ha.

Nhưng không nghĩ tới Dịch Hi sẽ giúp cô nói chuyện, cô còn tưởng rằng Dịch Hi không thích cô nữa chứ, dù sao thì cô ấy vẫn luôn châm chọc, khıêυ khí©h khi nói chuyện với cô.

….

Đối với việc Giang Nhiễm trở về tay không, Tư Tự cũng không có nói gì cả.

Sau khi ăn xong cơm tối, Giang Nhiễm giúp đỡ thu dọn bát đĩa, khi trở lại phòng khách Giang Nhiễm phát hiện chỉ có mỗi mình Tư Tự ngồi đó, đến bóng dáng của một người gác đêm cũng không thấy.

"Tư Tự, những người khác đâu?"

"Tôi để cho bọn họ đi nghỉ ngơi rồi." Tư Tự ngồi trên ghế sô pha, tay lấy hai cây củi khô ném vào trong chậu than, để cho lửa lớn thêm một chút, "Lạnh không? Tới đây."

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của người đàn ông, phân ra rõ đường nét, khiến cho cả khuôn mặt anh sắc nét hơn vài phần.

Giang Nhiễm nhìn khuôn mặt khiến cả người thoạt nhìn vô hại kia, chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Cả đêm anh đều ở đây gác đêm sao?"

"Ừ." Tư Tự nói, "Ngày mai lại phải lên đường rồi, đêm nay có điều kiện nên tôi muốn để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt."

"Kế tiếp các người định đi đâu?"

"Thành phố Ngô Trung, không biết ở đó có đội ngũ của những trụ sở khác đi qua hay không, dù sao cũng tiện đường chúng ta trở về, Cố Vân Thanh đã từng nói sẽ đi qua đấy xem sao."

Thành phố Ngô Trung cũng giống với thành phố Thần Mộc, đều là tỉnh thành, nếu như vật tư bên trong không có bị ai động vào, vậy đội ngũ bọn họ đi qua đó là có lợi nhất.

"Nếu là ở tỉnh thành, thì không phải là có số lượng người rất lớn ư?" Có nhiều người cũng tương đương với việc nhiều tang thi, "Không phải là sẽ rất nguy hiểm hay sao?"

"Không sao." Tư Tự nói, "Chỉ là tang thi mà thôi."

Ngữ khí của anh bình thản, hoàn toàn không có để tang thi vào mắt. Nếu không phải do biết rõ thực lực của anh, thì Giang Nhiễm nhất định sẽ không chút do dự mà chế nhạo anh.

"Ừm, anh không sợ tang thi." Cô nói, "Anh rất lợi hại."

Rõ ràng là ăn ngay nói thật mà lại nghe rất giống với vuốt mông ngựa*, Giang Nhiễm nói xong tự mình đỏ mặt.

*: Nịnh nọt

Tư Tự không động đậy, tán thành lời nói của cô: "Đúng, tôi rất lợi hại."

Người này đúng thật là không khiêm tốn chút nào nha. Dùng kìm chọc vào chỗ gỗ đang cháy, Giang Nhiễm nói: "Bọn họ bán tôi đi."

"Ừm, đã bán cho tôi." Tư Tự lý luận, "Về sau cô theo tôi là được rồi, không cần trở lại đội ngũ cũ nữa."

"Được." Hai tay Giang Nhiễm chống cằm, mỉm cười nhìn anh, "Về sau tôi đi theo anh."