Chương 15

Đợi đến sau khi Lạc Nhị đi ra khỏi phòng khách, Giang Nhiễm mới chầm chậm đi ra từ góc cầu thang.

Nghe được động tĩnh, Tư Tự đóng sách lại, đứng dậy nhìn về phía cô: "Dậy rồi sao, muốn ăn chút gì đó không?"

"Không cần…."

"Ùng ục~"

Câu từ chối với âm thanh bụng kháng nghị vang lên cùng một lúc, Giang Nhiễm xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại.

Hiện tại toàn đội ngũ đều đang chỉnh đốn và chuẩn bị để xuất phát, chỉ có mỗi mình cô ngủ đến giờ mới dậy, cô vốn không muốn làm chậm trễ kế hoạch của mọi người, nhưng bụng của mình lại không có chí tiến thủ mà bắt đầu kháng nghị.

"Không cần ăn sao?" Giọng nói của Tư Tự mang theo vài phần khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo cô, "Vậy chúng ta đi ra ngoài đi."

Giang Nhiễm: "....???"

Đợi đã, đợi đã nào! Cô có nghe lầm hay không vậy? Người này không nghe thấy tiếng bụng cô đang kêu sao? Lúc này không phải là hắn nên bỏ qua lời từ chối của cô, cho cô ăn cơm trước rồi mới đi sao?

Nhớ lại đến những phát ngôn và cử chỉ của anh sau khi gặp nhau vào tối qua, Giang Nhiễm bỗng ngẩn người.

Cô đang có một suy nghĩ rất kỳ lạ, vì để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, cô duỗi tay kéo Tư Tự lại.

Người đàn ông dừng bước: "Làm sao vậy?"

"Tư Tự." Cô nhìn anh, chân thành nói, "Tôi đói bụng, tôi muốn ăn sáng."

"Ừm." Người đàn ông không hỏi cô vì sao vừa rồi lại từ chối lời đề nghị của mình, cũng không có chỉ trích cô thay đổi thất thường, mà rất bình tĩnh trả lời, "Trong phòng bếp vẫn còn bánh bao nóng, có được không?"

"Được."

"Tôi đi lấy cho cô…."

Vì để chứng minh suy đoán của mình là đúng, Giang Nhiễm lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, trong giọng nói đều là vẻ vừa muốn vừa không muốn: "Không cần, như vậy phiền anh lắm…."

"Ồ, được, vậy cô tự đi lấy đi, phòng bếp ở bên kia."

Giang Nhiễm: "...."

Quả nhiên là vậy, người này…. Vẻ mặt của cô lúc này đúng là một lời khó nói hết, Tư Tự này lớn lên không kém, không cần hồi báo mà nuôi Giang Nhiễm Nhiễm lâu như vậy, mà Giang Nhiễm Nhiễm lại vẫn luôn tràn đầy địch ý với anh. Hiện tại xem ra, người này đúng là…. Nên nói thế nào nhỉ? Đơn thuần? Hoặc nên nói là không biết cách nhìn mặt người khác mà nói chuyện, chính là không có một tế bào lãng mạn nào cả!

Nhưng nhìn vào đôi mắt sáng ngời tựa như bảo thạch màu nâu nhạt của người đàn ông, Giang Nhiễm nhẫn nhịn, nhưng vẫn nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Trời ơi, sao người đàn ông này có thể đáng yêu như vậy chứ! Đây không phải là chủng loại chỉ có trong phim truyền hình…. Ngốc bạch ngọt sao?!

Tư Tự có chút khó hiểu: "Cô cười cái gì?"

"Không có gì." Ngữ khí của Giang Nhiễm khôi phục lại bình thường, "Tôi bị mù đường, anh có thể đi cùng tôi được không?"

Trong giọng nói của cô mang theo chút thăm dò, nhưng trong lòng đã thầm đoán được đáp án.

"Được." Quả nhiên, Tư Tự nói, "Tôi đi cùng cô."

Giang Nhiễm theo sau lưng người đàn ông đi đến phòng bếp, trên đường đi họ vô tình gặp được đội viên khác, liền khách khí chào hỏi với anh ta.

Trong đầu cô bỗng nhiên nhớ tới những lời mà Lạc Nhị vừa mới nói kia.

Lạc Nhị đến nói với Tư Tự những lời này, là để nhắc nhở Tư Tự, trước kia cô với Tạ Thừa Chi vẫn luôn dây dưa không rõ, cô ta làm như vậy để làm gì? Là để châm ngòi ly gián quan hệ của cô với Tư Tự sao? Điều đó là cần thiết sao? Cô ta đã Tạ Thừa Chi rồi, sao còn phải làm như vậy chứ?

"Tư Tự."

"Ừm?"

"Những lời mà Lạc Nhị vừa nói kia…. Quan hệ của tôi với Tạ Thừa Chi…. Trước kia khi còn ở đại học, tôi với hắn đã từng nói chuyện yêu đương, sau khi dịch bệnh bùng phát, chúng tôi cùng chạy khỏi thành phố Thần Mộc, rồi gặp được Lạc Nhị. Sau đó chúng tôi chia tay, xong rồi hắn và Lạc Nhị thành một đôi."

"...."

Anh không nói gì, Giang Nhiễm cho rằng anh đang để ý đến quá khứ của mình, cô nhấc tay đảm bảo: "Quan hệ người yêu giữa tôi với hắn ta trước kia thật sự rất đơn thuần, chỉ mới nắm tay qua, thật đó!"

Tư Tự không có chút cảm xúc nào, ánh mắt nhìn về phía tay cô, Giang Nhiễm không hiểu sao mà cả người run sợ, rất lo lắng chỉ một giây sau anh sẽ vặn đứt cả cánh tay của cô xuống.

"Tư Tự, trước kia là do mắt tôi mù, hiện tại tôi tuyệt đối không thích hắn nữa, về sau cũng sẽ không thích hắn!" Cô kiên trì tiếp tục bày ra dáng vẻ chân thành, "Hiện tại tôi có anh rồi mà, anh lớn lên đẹp trai như vậy, lại vô cùng lợi hại nữa, quan trọng hơn là anh đối xử với tôi tốt như vậy, hiện tại trong mắt tôi chỉ có một mình anh, thật đấy!"

Nghe được câu này, Tư Tự dời ánh mắt, khóe miệng khẽ cong lên, "Được, tôi tin tưởng cô."

Ách? Giang Nhiễm vốn còn đang chuẩn bị nói ra một đống những lời chân thành bị nghẹn lại, yên lặng hạ tay xuống: Người đàn ông này tốt như vậy, Giang Nhiễm Nhiễm kia ngay cả đối phó với một tên ngốc bạch ngọt mà cũng không làm được, thật đúng là ngu xuẩn mà.

"Nếu cô vi phạm lời nói hôm nay thì…" Trong lòng cô còn đang thầm chế nhạo, thì chợt nghe thấy tiếng Tư Tự nói bổ sung thêm, "Tôi sẽ cắt đứt hai chân của cô, ném cô vào bầy tang thi."

Giang Nhiễm: "...." Lão đại à, có thể lựa lời nói chuyện cho tốt được không, đừng dọa người như vậy chứ, anh đã phá hỏng hình tượng của ngốc bạch ngọt rồi đấy!